Chương 42: Lâu đài phồn hoa

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*************

" Ice Richard, ác nhân không thể dung thứ, hy vọng các vị thẩm phán có thể đưa ra phán quyết khiến ta hài lòng." Chủ nhân lâu đài nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng lại mang đến sự lạnh lẽo không khác gì rắn độc.

"Về chứng cứ phạm tội, các vị nên tự đi xác minh." Gã nói xong lập tức biến mất cùng Ice Richard.

Bảy tờ giấy viết đáp án đều bị mang đi, người chơi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người chơi gầy trơ xương dẫn đầu hỏi: "Mày viết cách gì vậy, đặc biệt thế nào?"

"Chẳng viết gì cả." Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.

"Loại chuyện này cũng không có gì đáng giấu giếm, dù sao thì chủ lâu đài thu mất tờ giấy rồi, tiết lộ một chút thôi……" Ông ta bất mãn.

"Tin hay không thì tuỳ chú." Quý Lăng Vi.

"Nhiệm vụ của mọi người ở phó bản này có vẻ giống nhau cả, chắc không xung đột gì đâu, chúng ta cùng hợp tác nhé." Người nam mặc Âu phục hồng nhạt kiến nghị, "Tôi là Lãng Tử Tình Trường, gọi Lãng Tử là được."

"Quý Bạch." Quý Lăng Vi liếc anh một cái, lúc Lãng Tử không phải gà, cậu nhận không ra.

"Ay da là cậu hả! Hoá ra trông cậu n hỏ như vậy ……" Lãng Tử kinh ngạc, anh vốn dĩ cho rằng Quý Bạch là chàng trai hơn hai mươi tuổi, tính cách trầm tĩnh, không ngờ cậu vẫn còn thiếu niên.

"……" Quý Lăng Vi muốn nói lại thôi, kỳ thật cậu cũng không biết mình bao lớn, khi cậu xuất hiện ở thế giới này, trông giống học sinh tiểu học, cho nên trên hộ khẩu đề bảy tuổi.

Cậu không biết mình ở trong lồ ng giam của Quý gia bao lâu, thậm chí không biết mình có phải người hay không, bởi vì mục giới tính hệ thống hiển thị toàn dấu chấm hỏi.

"Gặp khó khăn gì cứ nói, anh sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu." Lãng Tử nhớ tới cuộc gặp gỡ ở phó bản trước, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi vô cùng thân thiết.

"Cùng nhau cố gắng." Quý Lăng Vi gật đầu.

"Cậu chính là Quý Bạch? Người từng tinh lọc oán niệm phó bản, vận khí không tồi." Tân nhân Lý Tưởng Hương cuối cùng cũng để ý đến Quý Lăng Vi, Quý Lăng Vi nhìn về phía gã sau đó hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

"Ta là Nắng Chiều, là tế tư của Lý Tưởng Hương. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể hỏi ta. Thần có mặt ở khắp mọi nơi, không gì là không làm được, ngài sẽ phù hộ cho mỗi tín đồ, chỉ dẫn chúng ta tìm được lối đi đúng đắn." Nắng Chiều nhắc tới thần, tay phải đặt nhẹ trên ngực, vẻ mặt nghiêm trang thành kính.

"……" Quý Lăng Vi trầm mặc vài giây. Có lẽ là do tiếp nhận giáo dục giá trị quan từ xã hội chủ nghĩa lâu ngày và học chủ nghĩa duy vật, vì thế cậu tin vật chất mới là chất cơ bản trong tự nhiên cấu tạo nên vạn vật.

Cho dù biết thế giới này có ma quỷ, cũng không thể thành kính thờ phụng sự tồn tại nào đó như Nắng Chiều.

Những người chơi khác lộ ra ánh mắt một lời khó nói hết, muốn nói lại thôi. Nắng Chiều cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: "Chờ các người ý thức được bản thân nhỏ bé chật vật, sẽ biết ngài vĩ đại cỡ nào."

"……" Mọi người đồng loạt trầm mặc.

"Chủ lâu đài muốn tự bọn tao đi tìm chứng cứ phạm tội có nghĩa là cho phép điều tra bất cứ nơi nào trong lâu đài à?" Người chơi gầy trơ xương nhìn về phía quản gia.

"Ngoại trừ hành vi không lễ phép tự tiện xâm nhập vào phòng của các vị khách khác, ngài có thể hoạt động tự do trong không gian chung. Có rất nhiều biện pháp để……tìm chứng cứ." Quản gia nói nửa câu tạm dừng vài giây như đang ẩn ý ám chỉ chuyện gì đó, "Xin đừng phá hỏng bất kì vật phẩm nào của lâu đài. Các vị là khách được mời, không phải những kẻ côn đồ không biết lễ phép."

Quản gia vẻ mặt hờ hững nhìn về phía Hướng Minh Nguyệt và người chơi gầy trơ xương, trong mắt chứa ý cảnh cáo:

"Hai vị gây mâu thuẫn làm tổn thất một cái bàn gỗ trầm hương 600 năm lịch sử, mười ba cái dĩa, mười ba ly uống rượu vang, mài mòn bộ muỗng nĩa gồm hai mươi sáu cái. Theo quy định của lâu đài, hai vị phải phụ trách dọn vệ sinh khu vực chung, thẳng đến khi kết thúc trừng phạt mới ngưng, thời hạn cụ thể tôi sẽ thông báo cho hai vị sau."

"……" Hướng Minh Nguyệt bừng bừng lửa giận, nhưng cô không phản bác phân phó của quản gia mà chọn đi tìm dụng cụ vệ sinh.

"Đúng là đen như d ái chó!" Người chơi gầy trơ xương tức giận trừng Hướng Minh Nguyệt, cùng cô quét tước vệ sinh.

"Tôi phụ em nhé..." Lãng Tử chủ động tiến lên.

"Anh khinh thường tôi à, cảm thấy chút việc nhỏ cũng làm không xong sao?" Vóc dáng cô cao, khí thế bức người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!