Chương 31: Hiện thực

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu." Quý Lăng Vi.

Vương Đức Phát thấy Quý Lăng Vi duỗi tay muốn đỡ, anh vội vàng tự bò dậy. Trực giác của anh vô cùng chính xác, mỗi lần sắp gặp phải nguy hiểm nó sẽ báo động ngay.

"Không sao hết không sao hết, không đánh không quen nhau mà." Vương Đức Phát không ngờ Quý Lăng Vi cũng học trường này, đây là duyên phận vãi ò gì thế?

"Cậu đi được không?" Quý Lăng Vi hỏi.

"Da tôi dày lắm, không sao đâu." Vương Đức Phát.

Vốn dĩ anh té không bị trầy trật gì bởi vì anh đã đập hết điểm thuộc tính vào nâng cao chỉ số thể chất, cho nên không đến mức bị một cú quật qua vai quăng liệt nửa thân, chậm chạp không đứng dậy là do không kịp phản ứng.

Hơn nữa, ai mà lường trước được đến trường điền nguyện vọng thôi cũng bị người khác quật ngã chứ, Quý Lăng Vi thân thủ lưu loát như thế chắc hẳn cậu đã mua kỹ năng chiến đấu chăng?

"Đi lẹ đi lẹ." Đám học sinh vây quanh bắt đầu tản ra, bọn họ hướng đến toà dạy học, vừa đi vừa kể về kì nghỉ hè.

Riêng phạm vi xung quanh Quý Lăng Vi không có ai dám lượn lờ, mọi người đều biết, cậu không thích người khác đứng quá gần.

Vương Đức Phát lướt qua đám bạn cùng lớp, đuổi theo: "Ông định vào đại học nào thế? Tôi định đăng kí đại học ở thành phố này luôn."

"Tôi cũng vậy." Quý Lăng Vi rũ mắt, bóng của cậu và Vương Đức Phát bị ngăn cách bởi một vệt đen vặn vẹo giống như đường ranh giới.

"Điền xong nguyện vọng bọn mình đi đâu đó ăn bữa cơm đi?" Vương Đức Phát đề nghị.

Quý Lăng Vi và anh đều là người chơi, biết đâu sau này hai đứa cùng lập đội vượt phó bản thì sao, ăn với nhau bữa cơm cũng không lỗ.

"Hai người thôi hả?" Quý Lăng Vi hỏi.

"Ừ, lão Ngô không ở thành phố này, nếu ông muốn gặp nó, tôi sẽ gọi điện hú nó qua đây." Vương Đức Phát móc điện thoại ra.

Quý Lăng Vi: "Thôi đừng."

Nếu Vương Đức Phát, Ngô Hữu Tài cùng xuất hiện ở đây, cậu sẽ nhớ mãi cảnh tượng khó sinh mất.

Hai người chia ra trở về lớp mình, hẹn gặp lại trước cổng trường.

Mặc dù Quý Lăng Vi không thân thiết với các bạn trong lớp, nhưng điều đó cũng không thể tạo thành rào cản ngăn mọi người để lại tên và phương thức liên lạc, số giấy gộp chung cũng cỡ một quyển vở dày cộm.

Điền xong nguyện vọng, Quý Lăng Vi uyển chuyển từ chối lời mời dự lễ tốt nghiệp, đi thẳng ra cổng trường hội hợp với Vương Đức Phát.

Vương Đức Phát: "Về nhà của tôi đi, có vài chuyện không thể nói ở bên ngoài được. Người thường nghe thấy chỉ nghĩ hai chúng ta đang thảo luận về game hoặc tiểu thuyết, nhưng nếu người chơi nghe được thì ngại lắm..... Chúng ta đi mua đồ ăn trước đi, ông muốn ăn cái gì?"

Vương Đức Phát quẹo vào chợ, mua chút đồ ăn đóng hộp, khi trở ra còn mua thêm chân vịt nướng: "Chúc mừng tốt nghiệp nên bày vẻ tí xíu, nhưng mà tôi cũng không ngờ ông chính là Quý thần mà bọn họ thường ca tụng đấy, quá mạnh, mạnh lắm luôn."

Lần này rốt cuộc các học sinh cũng được tận mắt thấy diện mạo của vị học thần bí ẩn, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, người luôn đạt top 1 trong các kì thi, bỏ xa hạng 2 mấy chục điểm.

"Nếu tôibcũng được hạng nhất như ông, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh." Vương Đức Phát học lực bình thường, trước khi thi đại học nửa năm thì trở thành người chơi, dùng tích phân đổi kỹ năng học tập sơ cấp mới miễn cưỡng thông qua, đậu vào khoa chính quy.

Quý Lăng Vi giải thích: "Ngày thường tôi hay lấy đề ra giải nên né được nhiều bẫy thầy cô soạn chứ thần thánh gì đâu."

Cậu ở nhà quá nhàm chán nên xoát đề làm niềm vui.

"Hiểu mà hiểu mà……" Vương Đức Phát thổn thức không thôi.

Nhà anh cách trường học không xa, bên cạnh khu chung cư cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!