Chương 24: Minh Hôn

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

———

"Không biết nữa." Kinh Mặc không biết phải nói sao, có lẽ là bản năng.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi thế giới trong gương tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không có ký ức, không nhớ rõ bản thân là ai.

Việc nhìn chăm chú Quý Lăng Vi, hoàn toàn là bản năng đã cắm rễ vào sâu trong linh hồn hắn từ lâu.

Tựa như ánh sáng và bóng tối, người sau tồn tại vì người trước.

"Chúng ta là bạn bè, nên đi thế này nè." Quý Lăng Vi lùi nửa bước, sóng vai bước đi cùng Kinh Mặc.

"……" Kinh Mặc gục đầu xuống, nắm chặt ống tay áo, sau tai ửng đỏ.

Nếu Quý Lăng Vi có lương tâm, cậu sẽ không đành lòng sử dụng miếng dán mini.

Đáng tiếc, cậu không có.

Hiện tại, tay cậu chỉ cần quơ một cái là có thể dán lên lưng hắn nhưng cậu vẫn muốn xem câu chuyện của Đỗ gia hạ màn, không thể để được cái này mất cái khác.

*****

"Quý huynh, mời ngồi." Đỗ Triển Vinh chỉ ghế bành.

Quý Lăng Vi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, Kinh Mặc kéo một ghế tròn ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu ly trà.

"Thưa Đại thiếu phu nhân, thuốc đã nấu xong, nhân lúc còn nóng ngài nên uống ngay đi ạ." Nha hoàn cầm chén thuốc đặt trước mặt Tôn Hương Nhi, nhẹ nhàng thổi vài cái.

"Đây là thuốc dưỡng thai à?" Đỗ Triển Vinh hiếu kỳ nói.

"Dạ đúng vậy." Nha hoàn gật đầu.

"……" Tôn Hương Nhi nhìn chén thuốc, khẽ cau mày.

"Ngươi cứ về trước đi, chờ thuốc nguội nàng sẽ uống sau." Đỗ Triển Vinh nhìn nha hoàn kia nói.

Trong suy nghĩ của anh, Hương Nhi mang thai chỉ là cái cớ thuận miệng bịa ra để từ chối nhảy giếng, thuốc dưỡng thai này không uống cũng không sao cả.

"Không được đâu ạ, Phu nhân đã dặn nhất định phải nhìn Đại thiếu phu nhân uống hết chén thuốc." Nha hoàn khó xử, không chịu rời đi.

"Ta nhìn là được rồi, ngươi mau trở về đi." Đỗ Triển Vinh xua xua tay.

"Nhị thiếu gia, xin ngài đừng làm khó nô tỳ." Nha hoàn quỳ xuống, "Xin Đại thiếu phu nhân uống thuốc ạ."

"Tôi uống là được chứ gì." Tôn Hương Nhi nhìn chén thuốc.

"Để ta nếm thử thuốc này có đắng không……" Đỗ Triển Vinh bưng chén thuốc lên đang định uống, nha hoàn và Đỗ phu nhân ngoài cửa gần như đồng thời mở miệng hô to: "Không được uống!"

Đỗ Triển Vinh vốn dĩ tính bưng lên uống, ngại thuốc nóng, thổi mấy hơi, nghi hoặc nhìn về phía cửa.

"Mẹ, người đến rồi." Đỗ Triển Vinh buông chén thuốc.

"Đây là thuốc dưỡng thai cho nữ nhân uống, con uống làm cái gì hả?" Đỗ phu nhân mặt không cảm xúc, ánh mắt sắc lẹm nhìn nha hoàn, "Có mỗi chuyện này cũng làm không xong, cần ngươi có ích gì hả?"

"Con chỉ nếm thử vị thôi." Đỗ Triển Vinh cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!