Chương 15: Minh Hôn

Quý Lăng Vi nắm chặt túi thơm, mỉm cười nhìn Kinh Mặc, trong mắt chất chứa niềm vui sướng và cảm kích.

Ngô Hữu Tài chọt chọt Vương Đức Phát, nháy mắt ám chỉ "thiếu gia được hưởng quyền lợi đặc biệt kìa"!

"Câm miệng." Vương Đức Phát.

Anh ta liếc mắt trừng Ngô Hữu Tài, thành công ngăn chặn ý định hỏi xin túi thơm của cậu ta.

Bên này, Lão hòa thượng đứng dậy kết ấn, tăng bào không gió tự chuyển động, máu loãng vẫn tiếp tục cuồn cuộn tràn khỏi giếng, xung quanh giờ đây đâu đâu cũng bị phủ bởi một tầng máu thịt mơ hồ.

Lão nhòm vào giếng, một khuôn mặt người nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Thoạt như mớ thịt vụ dính dính kết thành hình dạng, lại tựa như bọt khí sùi lên tụ giữa giếng máu.

Ngũ quan khuôn mặt kia có chút quen thuộc, có vẻ bị người khác lột xuống.

Lão hòa thượng muốn nhìn rõ là ai, mặt người đột nhiên nhoẻn miệng cười, hai mắt lão đau nhức, đồng tử kích động co thành đường thẳng, hai hàng huyết lệ lăn xuống từ hóc mắt.

"Sư phụ, mắt của người___" đám đệ tử kinh hãi.

Lão hòa thượng mím môi, chịu đựng cảm giác nóng rát, tháo chuỗi tràng hạt lão đã đeo nhiều năm đặt trên thành giếng.

Máu loãng cuồn cuộn vài lần, mỗi lần sắp tràn ra ngoài thành giếng, các tràng hạt sẽ thay nhau phát ra một trận kim quang nhàn nhạt nhu hoà, máu loãng lập tức trở nên ngoan ngoãn.

"Đều trở về hết đi, không cần tới viện này nữa." Lão hòa thượng thở dài, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt kia…… Rốt cuộc là mặt ai?

"Đại sư… Đây là siêu độ sao?" Đỗ lão gia vốn đứng cách hiện trường rất xa, thời điểm máu loãng trào khỏi giếng ông ta càng lùi xa hơn, hiện tại thấy tình hình đã ổn, lập tức mở miệng cẩn thận dò hỏi.

"Oan có đầu nợ có chủ, lão nạp cũng bất lực.

Chuỗi tràng hạt này là trụ trì tiền nhiệm truyền lại, nó đã bồi Phật hơn trăm năm, có thể áp chế thứ đồ vật kia vài ngày, nếu muốn trừ tận gốc, e rằng thí chủ phải mời vị cao nhân khác đạo hạnh cao cường hơn cả lão nạp, a di đà phật." Lão hòa thượng nói.

Lão niệm a di đà phật, không màng đến ý định giữ lão lại của Đỗ lão gia, đồng loạt rời đi cùng các sư môn.

"Trụ trì, tôi cũng muốn vào chùa tu vài ngày, còn có Triển Vinh……"Đỗ lão gia không màng đến tài sản một đường bám theo tới cổng lớn, nhưng sau khi các hòa thượng ra khỏi phủ, ông ta có cố thế nào chân vẫn không thể nhấc qua gạc cổng.

Mỗi khi Đỗ lão gia đứng trước cửa, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ.

Giống như có sợi dây vô hình trói ông ta bất động tại chỗ.

"A di đà phật ——"

Huyết lệ trên mặt lão hòa thượng vẫn chưa khô, đứng ở cổng lớn, cách Đỗ lão gia tương đối xa, thở dài một tiếng, tựa bi tựa khổ.

Lão muốn nói gì đó cuối cùng chỉ niệm a di đà phật rồi vội vàng rời đi.

"Đại sư, đại sư ——" Đỗ lão gia gọi tiếng này đến tiếng khác, cổng lớn Đỗ phủ kẽo rầm đóng lại, trong viện u ám hẳn vài phần.

"Mau mở toang cổng ra coi____ Ban ngày ban mặt, sao lại không nhấc chân rời phủ được hả……Gì mà cao tăng xả thân vì dân chứ, chạy nhanh như thỏ!" Đỗ lão gia.

Tuy bề ngoài ông ta tức giận đấm vào tường, nhưng sau lưng đã sớm dựng lông tơ, mồ hôi liên tục túa ra, chính ông ta cũng không biết bản thân đang nói gì.

"Ngài đừng lo, chiều nay còn có các vị đạo sĩ tới đây mà ……" Quản gia khuyên nhủ.

"Lão gia, cổng mở không ra." Một tên hạ nhân cúi đầu bẩm báo.

"Mở không ra thì không biết đường phá nó à!" Đỗ lão gia nhìn vách tường cao vời vợi, tính toán bắt thang leo ra ngoài, mặc kệ thế nào, ôn ta không thể ở trong phủ nữa.

"Lão gia, hay là ngài thử đi nơi khác xem, chắc sẽ có cổng mở được thôi……" Quản gia khuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!