Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
Beta: ngo quynh
- ----
Đỗ Triển Vinh:".........."
Quý Lăng Vi:"........."
Sai trọng điểm rồi cô nương!
Quý Lăng Vi thấy Tôn Hương Nhi, Thúy Ninh đều bị thương, đề nghị: "Hai người cứ bôi thuốc trước đã, nếu nghiêm trọng quá thì mời đại phu."
"Không cần đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da, trong phủ có sẵn thuốc ta đi lấy về bôi là được rồi." Tôn Hương Nhi lén quan sát Quý Lăng Vi, thấy cậu đứng dưới nắng vẫn hiện bóng, không phải quỷ, nhẹ nhàng thở phào.
"Để ta đưa muội đi." Đỗ Triển Vinh ngăn tầm mắt Hương Nhi, nhìn vết sưng đỏ trên người nàng, càng thêm đau lòng nói:" Hương Nhi, sao bọn họ có thể quá đáng với muội như vậy?"
Quý Lăng Vi nhìn Thúy Ninh, thấy cô nhóc cô đơn, chủ động nói: "Anh dẫn nhóc đi nhé?"
"Không được không được nô tỳ không xứng......" Thúy Ninh khập khiễng theo sau Đỗ Triển Vinh và Tôn Hương Nhi, cố cách xa Quý Lăng Vi, như tránh rắn rết.
Tôn Hương Nhi một mực chắc chắn tân nương bái đường hôm qua không phải nàng, người khác không tin, nhưng Thúy Ninh tin.
Ngày hôm qua, lúc cô nhóc phụ nâng tân nương, đã cảm thấy không đúng, dù vóc người hay cơ thể đều không đúng.
Kế đến là Vương Tam tự đỡ, chủ động đến mức bất thường.
Nửa đêm lại thấy gã đi kiểu nhón chân, nhất định đã bị quỷ bám thân.
Ngoài đại thiếu gia ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Giờ ngẫm lại mới để ý, hình như lúc bắt đầu nâng tân nương, Vương Tam có chút không thích hợp, chắc là bị vào lúc đó rồi.
Đại thiếu gia có vẻ rất thích vị thiếu gia kia, cô nhóc nào dám đến gần? Ngày hôm qua Lưu mụ chỉ nói mấy câu không tốt cho "Đại thiếu phu nhân", đã bị Vương Tam siết đứt cổ đấy thôi.
- --
Trên đường đi đến phòng thuốc, Đỗ Triển Vinh an ủi Hương Nhi, còn nói về sau sẽ dạy nàng học chữ.
Thúy Ninh, Quý Lăng Vi trầm mặc theo sau.
Quý Lăng Vi còn muốn hỏi Đỗ Triển Vinh chuyện chữ viết, thật ra hồi trước cậu từng nghĩ tờ giấy giấu dưới tảng đá là do Tôn Hương Nhi viết.
Nhưng nàng không giống giả vờ không biết chữ.
Nếu nghĩ cẩn thận, khả năng một thiếu nữ không được coi trọng, không hề có giá trị, bị ép xứng minh hôn, có thể luyện ra chữ đẹp như vậy là cực kì nhỏ.
Vậy ai viết nhỉ, trong đó có từ "Đại ca" là đang ám chỉ đại thiếu gia sao? Bởi vì Đỗ Cảnh Hoà vô tình phát hiện bí mật ghê gớm nào đó, mới bị người ta diệt khẩu?
Quý Lăng Vi vừa đi, vừa nhớ đường.
Đến phòng thuốc, bên trong chỉ có một đứa trẻ, cỡ 13-14 tuổi, ngủ gà ngủ gật.
Cậu hỏi: "Phòng thuốc chỉ có dược liệu, không có đại phu sao?"
"Ta mới về không lâu, chuyện trong phủ cũng không rõ lắm." Đỗ Triển Vinh nhìn Thúy Ninh.
"Ban đầu có một đại phu già, ban đêm té chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!