Chương 7: Thẩm thực kỳ?

Thẩm Thực Kỳ? Một chút ấn tượng cũng không có! Nhưng dù trong sách sử

cũng có một người tên như vậy. Lưu Khám cũng không có ấn tượng. Dù sao,

đối với nhiều người mà nói, câu chuyện về thời đại này tương đối hiếm.

Nếu là thời Tam Quốc, Thủy Hử chẳng hạ, Lưu Khám tuyệt đối có thể gọi ra một đống tên được.

Thẩm Thực Kỳ dung mạo bất phàm, nếu là

thời hậu thế là tiêu chuẩn tiểu bạch kiểm hơn nữa là tiểu bạch kiểm

rất có khí chất. (Tiểu bạch kiểm: Chỉ người như thư sinh)

Lưu Khám vẫn cảnh giác như trước. Tại huyện Bái này, mẫu tử hắn có thể nói

là đất lạ người lạ, không quen biết ai. Tuy nói Thẩm Thực Kỳ là thiếu

chủ của khách điếm này, nhưng

"tri nhân tri diện bất tri tâm" (biết

người biết mặt không biết lòng), Lưu Khám không thề khinh nhờn, chứ đừng nói chi thiếu đông chủ của khách điếm này, mà dù là Lữ Trĩ các nàng

cũng đều phải cẩn thận.

Cảm nhận được địch ý của Lưu Khám,

Thẩm Thực Kỳ lại không chút bận tâm. Gã cười cười, nhấc bào lên ngồi

xuống hành lang, ngẩng đầu ngắm trăng tròn, rồi khẽ thở dài.

Lưu Khám cũng ngồi xuống, cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm. Sau một lát, Thẩm Thực Kỳ đột nhiên nói;

- Ngươi tên là Lưu Khám đúng không?

- Sao ngươi lại biết?

Thẩm Thực Kỳ quay đầu lại quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần:

- Ta biết ngươi có chút bất phàm. Có người bảo ta âm thầm theo dõi ngươi.

- A?

- Sáng nay, biểu đệ bà con xa của ta tới tìm ta. Hắn nói, có một người

rất cổ quái, hơn nữa còn lập tức tới huyện Bái định cư, tên là Lưu Khám. Hắn cho ta một túi nghĩ tỵ, đại khái chừng ba bốn trăm miếng, còn bảo

ta hãy để ý tới ngươi.

Tim Lưu Khám đập thình thịch, khẩn

trương nhìn Thẩm Thực Kỳ, bất giác nắm chặt tay lại. Tuy rằng vẫn chưa

hoàn toàn khống chế được thân thể này, nhưng Lưu Khám tự tin, chỉ cần

người này có hành động nào khác thường, hắn có thể trong nháy mắt chế

phục kẻ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!