Đêm đã khuya!
Một vò Tứ Thủy Hoa Điêu đã khô kiệt từ lâu, nằm lăn lóc trên sàn. Trên miệng thỉnh thoảng còn rớt ra từng rọt dịch rượu đục đục, rơi lên mặt đất, để lại một dấu vết ở đó.
Nhâm Ngao và Tào Vô
Thương nằm ngã lên đệm, ngủ say sưa, đồng thời cũng không quên phát ra
những tiếng ngáy đều đều.
Thẩm Thực Kỳ cũng về nhà rồi...
Trước khi đi, y mang theo lời dặn dò của Lưu Khám cùng với một bản
phương pháp, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ra về. Trong mắt Lưu Khám, Tứ
Thủy Hoa Điêu như vậy rõ ràng là chưa đạt theo yêu cầu của hắn. Nhưng
với những người khác mà nói, có thể được uống loại rượu thơm ngon thuần
mỹ như vậy đã là mơ ước khó mà đạt được rồi. Loại rượu mà chỉ có ở trên
trời này, nhân gian há có thể ủ được sao? Thế cho nên lúc Đường Lệ uống
xong, còn nâng rượu lên cao, đau khổ nói:
- Nếu sau này không có rượu Hoa Điêu ngon uống, Lệ này sao mà sống được chứ?
Màu của rượu vẫn còn khá đục, đặc biệt sau khi uống xong, sẽ phả ra một vị chua mạnh như rượu Tề.
Nói cách khác, cách làm của Thẩm Thực Kỳ vẫn chưa đạt, loại rượu như
này sao có thể xuất ra được? Đương nhiên rồi, Lưu Khám cũng biết, muốn
đạt tới yêu cầu như hậu thế, rõ ràng là không thể, bất kể là nguyên vật
liệu hay là những thứ khác, đều không đủ điều kiện.
Lưu Khám
đưa ra yêu cầu với Thẩm Thực Kỳ: phải uống đến khi nào có thể sinh ra
cảm giác ủ men đã lâu năm rồi thì mới đạt. Màu rượu không cần phải quá
mát lạnh, nhưng chí ít có thể toát lên vị đậm trầm, mà để đạt tới điều
kiện này, thì mới coi như hoàn thành bước đầu tiên. Có bước đầu tiên
này, đương nhiên là có thể đi tiếp bước thứ hai.
Nếu như đạt
được yêu cầu của Lưu Khám, thì phải ủ lâu hơn nữa, ủ cho đến khi màu sắc rượu hoàn toàn mát lạnh, dịch rượu toát ra mùi hương nực mũi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Muốn làm được như thế thì không dễ dàng đâu... A Khám, thật ra chúng
ta căn bản không cần phải làm đến mức như vậy, rượu như hôm nay cũng là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!