Đã qua giờ hợi, sắc trời vẫn tối đen.
Trong thị trấn Bái rất yên tĩnh, mọi người bận rộn cả một ngày đều đã đi ngủ. Trên đường phố rung xóc vọng tiếng vó ngựa.
Lữ ông duỗi thân thể mệt mỏi, xuống xe.
Bận rộn cả ngày, bái phỏng rất nhiều người nhưng cũng không nhờ vả được gì. Mọi người vừa nghe chuyện lập tức thay đổi sắc mặt, khách khí cự
tuyệt, rồi lại tiễn Lữ ông như tống ôn thần ra ngoài. Lão còn chưa kịp
ra ngoài thì người ta đã đóng sập cửa lại, bên trong lập tức yên lặng
không một tiếng động.
Cũng khó trách, việc này không hề tầm
thường, ngay cả Lữ ông ngươi cũng không xử lý được, nghĩ kỹ mà xem,
thanh tráng toàn thành đều phụng mệnh mộ binh, dựa vào cái gì mà con
trai Lữ ông ngươi lại có thể là trường hợp đặc biệt? Còn nữa, đã chết
nhiều người như vậy, mà con trai Lữ ông ngươi chịu chút tội nhỏ, cũng
chẳng phải là việc lớn gì.
Lữ ông vốn là người ngoài, mọi
người ở huyện Bái vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận lão. Hơn nữa nếu bị liên
lụy với việc này, sợ là muốn tránh khỏi tội liên đới cũng không được. Dù sao việc này liên quan tới luật Tần, ai dám chống lại luật Tần chứ?
Nhâm Hiêu kia là kẻ giết người không chớp mắt, nhớ lại đầu người treo ở
trên thành, ai mà dám đứng ra giúp chứ?
Tâm trạng Lữ ông sa sút tới cực điểm.
- Đông chủ, đông chủ...
Lữ ông vừa vào cửa, đã thấy người làm chạy tới, thần sắc vô cùng kích động nói:
- Đại công tử, đại công tử... hắn...
- Trạch nhi làm sao? Lẽ nào ...
Lữ ông giật mình thót một cái, túm lấy cổ áo người làm:
- Ngươi nói mau? Nói mau, Trạch nhi làm sao?
Người làm có tật nói lắp, Lữ ông càng giục, gã càng nói lắp, càng làm
cho Lữ ông sốt ruột đến mức trán chảy mồ hôi đầm đìa, đẩy người làm ra,
sải bước vào trong hậu viện. Khúc tiên sinh đối mặt đi tới, vừa thấy Lữ
ông thì cười ha hả chắp tay nói:
- Đông chủ, chúc mừng ... Đại công tử đã không còn trở ngại rồi, tính mạng không sao rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!