Ngày công bố kết quả phiếu bầu trùng hợp lại vào đúng dịp đầy tháng của bạn nhỏ Lục Chu.
Sau khi tham khảo ý kiến của Chu Hành, Lục Chính quyết định không tổ chức tiệc quá linh đình, thay vào đó là một bữa ăn đơn giản một nhà ba người tự tổ chức với nhau.
Ăn cơm xong, Lục Chính miết miết vành tai, bảo Sara mở chương trình tuyển cử đang phát sóng trực tiếp trên internet ra.
Hắn ôm Chu Hành, Chu Hành ôm Lục Chu, ba người bọn họ đợi một lúc, cuối cùng kết quả kiểm phiếu cũng xuất hiện.
Hòm phiếu dân chúng:
Uông Lâm 47%, Lục Chính 48%, các ứng viên khác 5%
Hòm phiếu nghị viên: Uông Lâm 31%, Lục Chính 63%, các ứng viên khác 6%
Hòm phiếu dân sinh (quân đội, viện khoa học, cục thương mại...): Uông Lâm 18%, Lục Chính 79%, các ứng viên khác 3%.
Sau khi tính trung bình cộng tỷ lệ số phiếu của cả ba hòm, kết quả cuối cùng là, Uông Lâm chiếm 32% và Lục Chính chiếm 63,3%.
Người dành chiến thắng trong cuộc bầu cử quốc hội này không phải là Uông Lâm, người vẫn đang ở hiện trường vận động kéo phiếu, mà là Lục Chính, người cho đến nay vẫn chưa từng lộ diện.
Sau khi xác nhận kết quả, Lục Chính bình tĩnh hỏi Chu Hành:
"Có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?"
Vốn Chu Hành cũng vô cùng kích động, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút kinh ngạc nào của Lục Chính, anh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Anh ôm chặt Lục Chu, lắc lắc đầu nói:
"Con còn nhỏ quá, em không ra ngoài đâu."
"Vậy tôi cũng không ra ngoài nữa."
"Anh là người vừa thắng tổng tuyển cử đấy, hôm nay có thể không xuất hiện sao?"
"Ngày mai phát biểu trực tiếp tại Quốc hội là được rồi."
"Em nhớ còn có phần cảm ơn mà?"
"Video phát sóng trực tiếp."
"...... Sao em cứ cảm thấy anh làm việc cứ như cho có lệ là thế nào nhỉ."
"Không phải là làm cho có lệ," Lục Chính tắt màn hình chiếu, cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt suy sụp của gã bại tướng kia,
"Tôi đã nỗ lực và phải trả giá rất nhiều, vậy nên nhìn cái kết quả nằm trong dự tính này, cũng chẳng cảm thấy quá kích động."
"Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu cho những kế hoạch trong tương lai sắp tới. Trước khi tôi chính thức nhậm chức, tôi muốn dành thời gian ở bên em, một nhà ba người chúng ta, an ổn ăn một bữa cơm."
Chu Hành luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lý do mà Lục Chính đưa ra cũng đủ thuyết phục, và anh cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, vậy nên anh chuyển chủ đề:
"Tối nay em đứng bếp nha?"
"Chúng ta cùng nhau nấu đi, con thì giao cho Sara trông."
"Tiên sinh, tôi rất bận đấy."
Sara một bên nói như vậy, một bên chỉ huy cánh tay robot đón lấy Lục Chu từ trong tay Chu Hành.
Vậy nên?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!