Chương 77: (Vô Đề)

Một chiều mùa xuân, Lục Chính ôm Lục Chu ngâm nga vài câu hát dỗ cậu nhóc.

Chu Hành đặt cuốn sách trong tay xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn không nhịn được hỏi:

"Em nhớ là, có một lần em bắt gặp Vi Trạch bước xuống từ một chiếc siêu xe ở cổng Bắc của trường, chuyện này có nằm trong kế hoạch của anh hay không? Nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế được?"

Lục Chính ngẩng đầu nhìn anh, cũng không trả lời vấn đề này mà chỉ nói:

"Đưa tôi một miếng tã đi, nhóc con lại sắp khóc đến nơi rồi."

Chu Hành đưa tã cho hắn, từ thái độ này anh cũng hiểu ý của Lục Chính rồi — đáp án cho vấn đề này là gì không quan trọng, nó cũng chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.

Cho dù trong quá khứ Lục Chính có bao nhiêu mưu mô, thì đến chỗ Chu Hành, anh đều có thể nhẹ nhàng vạch trần chúng.

Chu Hành có chút tức giận, đang định đánh cho Lục Chính vài cái, nhưng khi anh ngước mắt lên lại thấy Lục Chính đang tập trung vào việc thay tã, nên anh cũng không xuống tay được nữa.

"...... Bệnh sạch sẽ của anh khỏi rồi hả?" Chu Hành giờ mới nhận ra, muộn màng hỏi một câu.

Chưa khỏi, Lục Chính cầm khăn ấm lau hạ thân cho nhóc con,

"Nhưng đối với em và con, tôi không có chướng ngại gì với cái bệnh sạch sẽ đó cả."

"Đó là bởi vì, bọn em là vật thuộc quyền sở hữu của anh sao?" Quen nhau lâu như vậy rồi, Chu Hành cũng coi như là hiểu được mạch não của Lục Chính.

Ừ. Lục Chính quấn tã lại, đặt nhóc con vào trong chiếc nôi Sara vừa đẩy lại đây, khe khẽ ngâm nga một bài hát ru.

Chu Hành nhìn bộ dạng người cha tốt của Lục Chính, hoàn toàn không tức giận nổi, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi:

"Thật sự không cần em đứng ra giải thích với truyền thông chút sao?"

Không cần thiết.

"Nhưng mà em thấy mức độ ủng hộ của anh giảm rồi."

"Sao vậy, sợ tôi thua à?"

Có một chút.

"Không cần lo lắng thế đâu," Lục Chính dịch dịch góc chăn cho nhóc con Lục Chu, cúi người ngồi đung đưa nôi ru nhóc ngủ, Đại cục đã định.

- -

"Tình hình hiện tại hoàn toàn có lợi cho chúng ta, rốt cuộc ông còn lo lắng cái gì nữa?"

Uông Lâm nằm trên giường Cao Tư hút xì gà, hưởng thụ niềm vui sau khi xong việc.

Cao Tư dùng tay gãi gãi đầu, ông ta vẫn luôn thấy thấp thỏm lo âu, cảm giác này càng ngày càng nghiêm trọng. Một lúc lâu sau, ông ta nói ra một đề nghị điên rồ:

"Đi phái người giết Lục Chính đi."

Ông điên rồi.

Ngón tay Uông Lâm vì kinh hãi mà run lên,

"Nếu bây giờ Lục Chính xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều có thể đoán được là do tôi làm."

"Việc đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc bầu cử của cậu mà, cách biệt số phiếu giữa cậu và hai ứng cử viên còn lại cũng đủ xa rồi."

"Ông muốn tôi trở thành vị Chủ tịch quốc hội đầu tiên không được lòng dân chúng sao? Nếu như vậy thì tôi rất khó có cơ hội tái đắc cử, chỉ có thể làm Chủ tịch quốc hội một nhiệm kỳ 4 năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!