Khâu chuẩn bị cho tang lễ của Lục Chính diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Đợi đến khi Chu Hành tỉnh lại, Champion đã đưa cho anh một tấm thiệp mời màu đèn đắt tiền.
Mà trên mặt bìa là một dòng chữ ——
"Kính mời dự tang lễ của Lục Chính tiên sinh."
Chu Hành nhắm mắt, nhưng tay anh vẫn vươn tay nhận thiệp. Trên mặt tờ giấy dày dặn xuất hiện một nếp gấp, giọng điệu của Chu Hành lại thật nhẹ nhàng. Anh thấp giọng nói:
"Cảm ơn, đã làm phiền ngài rồi."
"Dù sao cũng là giao dịch có lời, không phiền."
Ngón cái của Champion nhẹ lướt qua gương mặt của Chu Hành, vuốt ve khóe mắt của anh,
"Sao em không khóc? Em có thể khóc. Gồng mình chịu đựng cũng không tốt cho sức khỏe."
Chu Hành kiềm chế không né ra, để mặc cho Champion chạm vào cơ thể anh. Anh không trả lời mà chỉ nói:
"Ngài không đeo găng tay."
"Em là của tôi, em không bẩn."
Mí mắt Chu Hành khẽ rung trong một chớp mắt. Anh lặng thinh không nói một lời, như một loại phản kháng nhỏ đến khó có thể phát hiện.
Ánh mắt của Champion lại vẫn luôn ngưng đọng trên mặt của Chu Hành, không hề phát hiện ra bản thân đang nhìn chằm chằm anh.
Hắn nhìn tình nhân đáng thương của hắn đang từng chút một thả lỏng gương mặt, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười chẳng mấy xinh đẹp.
Trước khi đối phương có thể sắp xếp từ ngữ để mở miệng, Champion trả lời câu hỏi anh vẫn muốn hỏi: "Tôi đã liên hệ với phía quân đội, bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Chính. Về việc này em không cần phải lo lắng.
Tôi cũng đã liên hệ cho người nhà của Lục Chính, nhưng họ từ chối không muốn nhận thi thể của hắn. Mọi di chúc của Lục Chính đều đã được công khai, phân chia cụ thể như nào còn phải chờ phía Tòa án Liên minh quyết định. Tạm thời chưa thấy nhắc gì đến tên em.
Tang lễ dự kiến là ba ngày sau. Thi thể của Lục Chính vẫn còn trong căn phòng kia, chuẩn bị tiến hành bảo quản. Vì hai người còn chưa phải quan hệ vợ chồng hợp pháp nên tạm thời em không có quyền thay mặt hắn đưa ra quyết định khám nghiệm tử thi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, em vẫn có thể đi gặp hắn nếu muốn."
Chu Hành không khác gì người chết, phản ứng gì cũng không có. Champion cũng không quan tâm. Ngón tay hắn trượt xuống cằm Chu Hành, nhéo nhẹ rồi lại cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn lành lạnh.
Chu Hành thuận theo mà hé môi, mặc cho Champion quen thuộc mà công thành đoạt đất. Hai người họ gắn bó như môi với răng, cùng nhau hít vào bầu khí se lạnh, khăng khít, thân mật bên nhau như một đôi tình nhân thật sự.
Khi bản tính bộc phát mạnh nhất, Champion dùng đầu lưỡi liếm khóe mắt Chu Hành, nghi hoặc giễu cợt hỏi: Sao không khóc?
Chu Hành trầm mặc không nói.
Champion càng làm càn mà vần anh, ép hỏi: Sao em không khóc?
"Khóc cũng chẳng để làm gì."
Chu Hành nuốt xuống một câu —— muốn khóc cũng không khóc được.
Ngón tay của Champion luồn vào khe hở ngón tay của Chu Hành, đan mười ngón tay với anh: Mở mắt ra nhìn tôi.
Chu Hành ngoan ngoãn mở hai mắt ra.
Trong mắt anh là hình bóng của Champion, nhưng trong đầu anh lại không chịu nghe lời mà nghĩ tới Lục Chính —— Lại cũng chẳng phải nghĩ tới chuyện gì ngọt ngào, mà là nghĩ tới lần đó Lục Chính muốn vẽ tranh khỏa thân của anh khiến cho hai người cãi nhau. Chu Hành có chút hối hận.
Đáng ra anh nên đồng ý. Chút hối hận này lại kéo theo vô vàn nỗi hối hận khác. Anh hối hận vì đã không quý trọng khoảng thời gian hai người ở bên nhau, hối hận vì không đối xử với Lục Chính tốt hơn một chút, hối hận vì không rõ ràng biểu đạt ra tình cảm của mình, không hạ quyết tâm sớm hơn một chút.
Anh thậm chí còn hối hận không cố kỵ nỗi bất an mơ hồ trong lòng kia, cứ khăng khăng một mực quay lại tìm Lục Chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!