Chu Hành dồn dập mà thở trong một chớp mắt ấy. Anh như không thể cảm nhận được đau đớn sau cổ mình, giãy giụa chỉ muốn chạy xuống.
Champion thở dài, nhẹ nhàng nhấc người lên vai, lại ngay trước khi đối phương kịp phản kháng, nói một câu:
"Tôi xuống tầng nhanh hơn em."
Chu Hành không động đậy nữa.
Tốc độ của Champion quả nhiên rất nhanh. Hắn vác Chu Hành, sải chân dài bước đi, như là chạy xuống tầng một, lại ở trước căn phòng cuối hành lang đặt người xuống.
Champion còn chưa kịp nói lời nào, Chu Hành đã lại như đạn bay, phi vào trong phòng. Một lát sau, trong phòng phát ra một tiếng gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Champion lại lần nữa lấy găng tay trắng trong áo khoác ra, chậm rãi thay. Hắn đứng ngoài cửa phòng, nhìn Chu Hành vì cái chết của một thân phận khác của hắn mà tuyệt vọng gào khóc, trên mặt là nụ cười của Lục Chính.
Nháy mắt tiếp theo, hắn tắt nụ cười, bước lên một bước, gõ cửa phòng, cố tình hỏi:
"Người yêu em mất rồi, đúng chứ?"
Chu Hành quỳ gối bên mép giường.
Đầu anh gối trên tay người yêu, tựa như có thể thông qua chút động tác này mà lừa gạt bản thân mình rằng người anh yêu chưa chết, rằng hắn vẫn còn tồn tại.
"Không phải hắn rất thích em sao? Nhưng em có vẻ cũng không phải người hắn chỉ định thừa kế tài sản, không thể động đến di sản của hắn."
Chu Hành lặng thinh không nói một lời, tựa hồ như cũng không nghe thấy những lời này.
Champion cũng không quan tâm mà chỉ hạ tối hậu thư:
"Trong vòng ba ngày, hoặc là trả tiền, hoặc là đi theo tôi. Tôi cho em ba ngày để em cùng người yêu mình từ biệt."
Champion cho rằng Chu Hành vẫn sẽ tiếp tục không nói gì, nhưng lúc hắn vừa quay người, lại nghe thấy người nọ nhẹ nhàng nói sau lưng: Cảm ơn ngài.
"Không việc gì phải cảm ơn."
Champion cố tình tỏ ra lạnh lùng.
"Ngài liệu có thể giúp tôi một việc không." Chu Hành đã mất giọng, khàn khàn khó nghe.
"Việc gì? Tôi tại sao lại phải giúp em?" Champion nói như vậy, lại không có dự định rời đi.
Chu Hành áp mặt vào làn da lạnh lẽo của người yêu, nhẹ giọng nói,
"Ngài có thể giúp tôi điều tra chân tướng cái chết của anh ấy không."
"Tôi cũng không việc gì phải giúp em."
"Nếu ngài giúp tôi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện thực hiện hiệp định."
"Nếu tôi không giúp thì sao?"
Chu Hành né tránh không trả lời, chỉ nói:
"Xin ngài. Xin hãy giúp tôi."
Trong lòng suy nghĩ một chút, Champion nhíu mày, trầm giọng nói:
"Tôi có thể giúp em, nhưng em sẽ phải thanh toán trước một khoản."
"Ngài cần tôi làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!