"Em không thích người khác vẽ tranh khỏa thân của mình." Chu Hành gắng từ chối lần cuối.
"Vậy em có thể cướp cọ, xé nát giấy vẽ của tôi. Như thế tôi sẽ không thể vẽ nữa." Lục Chính vừa nói vừa cười.
"......" Chu Hành không làm được.
"Em cũng không cần phải quá lo lắng. Vẽ xong bức tranh này, tôi sẽ chỉ giữ lại cho mình xem, cũng sẽ không để người khác có thể nhìn thấy nó." Lục Chính không nhanh không chậm mà bổ sung.
Chu Hành quay người lại, hỏi hắn: "Anh rõ ràng có thể lặng lẽ vẽ một mình, tại sao lại cứ phải ép em làm người mẫu?"
"Tôi có thể vẽ ra cơ thể em, nhưng lại không thể vẽ được phong thái của em," Lục Chính không ngừng đưa cọ trên giấy, "Bộ dáng thẹn thùng của em... hẳn sẽ rất đẹp."
Lòng Chu Hành thế nhưng lại có chút dao động. Anh bấu chặt đầu ngón tay, nói: "Vậy anh cứ vẽ đi. Em đi đây."
"Em không thể vì tôi mà ở lại sao?" Lục Chính chỉ như thuận miệng mà hỏi.
Đương nhiên không thể.
Lòng Chu Hành nghĩ vậy, nhưng chân anh lại không nhấc nổi. Anh phải đi. Thời gian bên nhau của hai người cũng thật ngắn ngủi. Kỳ thật anh cũng không cần phải từ chối Lục Chính nhiều đến vậy.
"Ít nhất cũng phải có cái gì đó che chắn một chút." Chu Hành cắn môi, nhẹ giọng nói.
"Lúc vẽ tôi sẽ xử lý qua một chút. Nhưng tôi không muốn em mặc gì cả. Được không?"
Thái độ của Lục Chính cũng không còn quá cứng rắn, thậm chí còn mang theo chút cầu xin.
Chu Hành đầu óc chao đảo, đợi đến khi tỉnh táo lại, anh đã đang nằm trên ghế, bên tai là tiếng cọ vẽ thì thầm lướt trên giấy.
Lục Chính tay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vẽ gần xong. Dù hắn nửa ép Chu Hành đồng ý làm người mẫu, nhưng trong suốt quá trình vẽ hắn cũng không nói thêm lời thừa thãi gì.
Duy trì một động tác cũng sẽ có chút mệt mỏi. Cuối cùng vẫn là Chu Hành chủ động dò hỏi: "Hay hôm nay vẽ đến đây thôi, mai lại vẽ tiếp?"
"Sắp xong rồi. Em mệt à?"
"Em không sao. Anh vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao."
Lục Chính nói xong những lời này, lại bắt đầu cắm cúi vẽ tranh. Hắn vẽ nom có vẻ quá nghiêm túc, như thể đang hoàn thiện tác phẩm trân quý nhất của mình.
Ánh mắt Chu Hành nương theo ranh giới giữa hoàng hôn và bóng đêm mà di chuyển trên người Lục Chính —— Anh không thấy thẹn mà lại mong sao có thể bấm nút tạm dừng trong khoảnh khắc này. Anh muốn mãi làm người mẫu cho Lục Chính, nhìn hắn vẽ tranh, cùng hắn lẳng lặng mà ở bên nhau.
Lục Chính hoàn thành nét vẽ cuối cùng, đặt cọ xuống rồi duỗi vai, nói: "Qua xem tranh đi."
Chu Hành đi chân trần, thế nhưng lại cũng không nghĩ đến việc mặc quần áo. Anh lon ton đến bên Lục Chính, cúi đầu ngắm một lúc mới nhận xét.
"Anh vẽ thật đẹp."
Lục Chính cũng không phải họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng hắn rất nhạy cảm với ánh sáng, bóng tối và đường nét. Hắn vẽ nền thành vô số cánh hoa bao quanh cơ thể Chu Hành, dùng một khóm hồng che đi bộ phận nhạy cảm, khiến cho tổng thể bức tranh không một chút gợi tình, mà ngược lại còn phô diễn một sức sống như ánh dương chói lọi.
"Vì vốn dĩ em đã rất đẹp rồi." Lục Chính giống con koala mà bám lên người Chu Hành, "Thế nào, không hối hận vì đã để tôi vẽ em chứ?"
"...... Không hối hận."
Chu Hành thực tự nhiên mà bế Lục Chính lên. Đến lúc ra khỏi phòng rồi, anh mới nhận ra mình còn đang trần chuồng như tên biến thái.
"Sao phải sợ?" Lục Chính liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư của anh, "Ngoại trừ tôi và em cũng chỉ có Sara còn chẳng phải là người. Lát nữa rồi mặc."
"Tôi có cảm giác như ngài đang kỳ thị tôi nhưng lại không có bằng chứng chứng minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!