Chương 3: (Vô Đề)

Mặt Lục Văn tái nhợt, cô khuyên chàng thanh niên cũng như tự khuyên mình.

"Em cần một gia đình, nó sẽ hỗ trợ sự nghiệp của em rất nhiều."

Lục Chính lắc đầu, y lớn giọng thốt ra từ đã lâu không nói: Chị* à.

Lục Văn lấy tay bịt kín miệng mình, nước mắt tuôn rơi in những vệt trong suốt trên khuôn mặt gầy yếu.

"Em đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng."

Lục Chính... Lòng Lục Văn lúc này chả có được chút gì vui vẻ.

"Dựa theo giao ước, chị không còn là chị của tôi nữa," chàng thanh niên đứng tại khúc ngoặt trên cao kia còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện bước xuống, Chị* muốn đổi ý à?

*Một từ là chị trong chị gái, một từ là chị trong đại từ nhân xưng.

Lục Văn bỏ tay xuống, cô lạnh mặt đứng lên từ sô pha như thể làm vậy thì có thể che giấu sự yếu ớt và nỗi bất an trong lòng:

"Chị hy vọng hôn lễ của em có thể được cử hành trong một năm."

"Lục Văn, chị làm tôi thất vọng quá."

Lục Chính như thở dài một tiếng rồi chợt đổi giọng nhẹ nhàng:

"Đi thong thả, không tiễn."

Người phụ nữ khổ sở quay người đi không ngoảnh lại. Cô đang nóng lòng muốn báo tin này cho mọi người trong gia tộc cũng hy vọng bạn đời tương lai của Lục Chính hợp ý người trong nhà.

Cô đau lòng lắm chứ nhưng cô hiểu tính em mình, cũng biết tình chị em giữa bọn cô sẽ chấm dứt từ sau chuyện này, dù vậy cô lại không thể hối hận —— giây phút cô đưa ra sự lựa chọn, cô đã mất quyền hối hận rồi.

- -----

Lục Chính nhìn người phụ nữ ra khỏi phòng. Y bước xuống cầu thang ngồi ngay vị trí Lục Văn ngồi ban nãy, tự rót cho mình tách trà Ceylon lạnh rồi uống cạn ly.

Sara. Y gọi tên quản gia trí năng của mình.

Tiên sinh. Vòng trí năng lóe sáng.

"Chú ý hành động sắp tới của nhà họ Lục."

Vâng, tiên sinh.

"Sàng lọc trong phạm vi cho phép của kho gien, liệt cho ta danh sách những người có độ tương xứng hơn 80% với gien của ta."

Vâng, tiên sinh.

"Ngừng hỗ trợ tài chính cho các sản nghiệp dưới tên Lục Văn."

Vâng, tiên sinh.

Lục Chính nắm chặt hai bàn tay đan vào nhau rồi lại thả lỏng ra lệnh.

"Loan tin ta và Lục Văn đoạn tuyệt quan hệ ra ngoài."

Vâng, tiên sinh.

Lục Chính trầm ngâm chốc lát mới đứng dậy cởi áo choàng màu đỏ ném sang một bên làm lộ ra quần áo bệnh nhân của bệnh viện số sáu thuộc Liên minh nhân loại.

- -----

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!