Lục Chính ngủ một giấc rất sâu. Chờ đến khi tỉnh lại, hắn đã thấy trên mặt mình là chiếc mặt nạ, cũng không bất ngờ lắm.
Hắn sờ sờ mặt nạ, nghe được giọng nói của Sara:
"Lúc 3 giờ 52 phút sáng, Chu Hành tiên sinh đã hôn lên môi ngài và giúp ngài đeo mặt nạ. Cậu ấy không bật đèn hay sử dụng bất kỳ phương pháp chiếu sáng nào. Cậu ấy vẫn chưa biết ngài trông như thế nào."
Lục Chính không nói gì.
Hắn chỉ nhắm mắt lại vươn tay vuốt ve người nằm bên phải mình. Ngón tay hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cuối cùng dừng lại nơi trái tim của người kia.
Hắn hỏi:
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"...... Em không biết." Chu Hành nắm chặt lấy tay Lục Chính. Con tim anh giật nhảy liên hồi. Đầu óc trống rỗng như muốn dừng suy nghĩ.
"Lát nữa lên xe của tôi, chuyển đến căn biệt thự kia đi."
Không được......
Chu Hành còn chưa kịp nói xong, lồng ngực đã truyền đến một cơn đau nhói — Tay Lục Chính hung hăng cấu véo da thịt trên ngực anh. Đau đến mức anh thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng Lục Chính đang muốn giết mình.
Lục Chính quay đầu lại, mạch lạc nói từng từ một để Chu Hành nghe thấy:
"Dọn đến đi. Tôi muốn chơi em, chơi đến khi nào em phải bị người khác chơi mới thôi."
Chu Hành nhắm mắt lại.
Rốt cuộc anh cũng không thể ngăn nổi khát vọng trong lòng, anh đáp: Được.
- -
Chu Hành và Lục Chính sửa soạn xong xuôi, hai người đi thẳng vào thang máy dẫn thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Chu Hành thậm chí còn không rõ Lục Chính đã thanh toán như thế nào.
Lúc anh mờ mịt hỏi đến vấn đề này, Lục Chính chỉ trả lời đúng một câu:
"Khách sạn này trùng hợp lại đứng tên tôi."
Bọn họ ra khỏi thang máy, Lục Chính đi phía trước còn Chu Hành theo phía sau.
Quy định của bãi đỗ xe khách sạn này là khi xe đưa người đến thì có thể đưa thẳng đến cửa thang máy, nhưng khi xe đón người đi thì phải dừng đợi ở khu vực quy định. Lục Chính không đăng ký tiếp đón đặc biệt nên bọn họ phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới có thể lên xe.
Đoạn đường ra xe cũng không dài, chỉ tầm sáu bảy trăm mét, hai bên đậu đủ các loại xe sang chảnh. Lục Chính không chút dao động đi thẳng về phía trước, nhưng Chu Hành lại vẫn chỉ là một thanh niên chưa trải sự đời, đi qua vẫn sẽ liếc nhìn đánh giá biển số và thương hiệu xe, ước lượng xem chúng đáng giá bao nhiêu tiền.
Lục Chính đi một hồi, tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất. Hắn cũng dừng lại hỏi: Có chuyện gì vậy?
"Tuột dây giày thôi. Anh cứ đi trước đi." Chu Hành có vẻ hơi hấp tấp đáp. Lục Chính lại giả vờ như không biết gì, tiếp tục bước về phía trước.
"Chu Hành tiên sinh vừa thấy 'xe chấn'."
Chất giọng người máy của Sara vang lên.
Hửm? Lục Chính vẫn tiếp tục bước đi.
"Từ cửa kính xe có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Mà cái bóng của người còn lại lại trông giống như của Vi Trạch."
Trông giống như?
Chính là cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!