Chương 26: (Vô Đề)

"Em muốn được trò chuyện cùng anh." Chu Hành nhẹ giọng nói.

"Nhưng tôi không muốn phải tiếp tục đeo một lớp mặt nạ rồi cùng em tiếp tục mối quan hệ mập mờ ái muội như thế này nữa."

Lục Chính thở dài.

Hắn đang định đi tiếp, nhưng Chu Hành lại nhanh chóng tóm lấy cổ tay hắn.

Lực tay của Chu Hành cũng không quá mạnh. Lục Chính cũng không tránh, hắn chỉ nghi hoặc hỏi:

"Rốt cuộc thì em đang muốn cái gì?"

"Em không muốn anh đi mất. Ở bên bên cạnh anh, em thật sự cảm thấy rất thoải mái."

"Em không thể đáp lại tình cảm của tôi, nhưng lại cũng không muốn để tôi đi. Em cũng thật là biết cách làm khổ người khác đấy."

Khi Lục Chính nói những lời này, giọng hắn rất dịu dàng và ôn hòa. Hệt như một người anh lớn tốt bụng, tựa hồ chẳng hề tức giận chút nào.

Chu Hành buông tay Lục Chính ra.

Giây tiếp theo, anh vội vàng ôm lấy eo Lục Chính, kê cằm lên vai đối phương. Nụ hôn nóng rực dán lên cổ hắn.

"...... Tại sao em lại ôm tôi?" Giọng Lục Chính run run.

"Em không biết, cũng không biết tại sao bản thân lại muốn ngăn anh lại."

Em có thể......

Không thể.

Bả vai Lục Chính hơi giật giật, tựa như là muốn khóc, lại chỉ thấp giọng nói:

"Đi thôi. Chúng ta đi uống trà."

Được.

Lục Chính đồng ý rồi, vậy nên Chu Hành cũng không còn lý do gì để ôm lấy Lục Chính nữa. Anh giảm tốc độ, bước chậm đi theo Lục Chính xuống núi, câu nói Để em cõng anh dừng trên môi mấy lần nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói thành câu.

Đúng là anh còn trẻ, nhưng cũng không vì thế mà anh thiếu kinh nghiệm yêu đương. Một khi đã bình tĩnh rồi, sao có thể không đoán ra vừa rồi bản thân rốt cuộc là làm sao.

Lý trí nhắc nhở Chu Hành phải giữ lời hứa, nhưng con tim lại thôi thúc anh đến gần Lục Chính — Một Lục Chính có thể khiến anh thả lỏng, vui vẻ, thỏa mãn.

Lục Chính mím chặt môi, bộ dạng chớ ai đến gần.

Hắn đi được một lúc thì góc áo thể thao của hắn bị người khác níu lấy — Chu Hành lặng lẽ dùng ngón tay nắm lấy một góc áo khoác của hắn.

Em đang làm gì vậy?

"Em có thể nắm tay anh không?"

Một là nắm góc áo khoác của anh, hai là nắm tay anh.

Lục Chính tức giận cười một tiếng, nói:

"Em mau cõng tôi xuống đi. Tôi đi không nổi nữa rồi."

"Được, để em cõng anh."

Chu Hành rất nghe lời, động tác thành thạo cúi người xuống trước mặt Lục Chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!