Chương 17: (Vô Đề)

Cậu ta thì sao?

"Vi Trạch tiên sinh kiên trì muốn gặp ngài. Cậu ta nói như vậy là không đúng với thỏa thuận."

Lục Chính cười nhạo:

"Ta có đáp ứng cậu ta sao?"

"Ngài chưa từng, chỉ có cấp dưới của ngài tự tiện đáp ứng. Nhưng cũng chỉ là nói mồm chứ không phải giấy trắng mực đen."

Sara được hôm rất ngoan ngoãn, không nói thêm gì để chọc giận chủ nhân.

"Nói với Vi Trạch là cậu ta có thể ra thêm một điều kiện. Nếu không quá đáng, ta có thể đáp ứng cậu ta. Dặn cậu ta cũng một vừa hai phải thôi."

Vâng thưa ngài.

Lục Chính giải quyết tí tiểu tiết này rồi mở ra ứng dụng mạng xã hội, lại bỗng thình lình phát hiện Chu Hành vừa chuyển tiền cho hắn.

Ngón tay hắn nhanh chóng di chuyển, gõ ra một hàng chữ rồi bấm gửi ——

"Sao đột nhiên em lại chuyển tiền cho tôi?"

"Em vừa kiểm tra hồ sơ. Anh gửi em gấp đôi tiền thuê nên em chuyển chỗ dư còn lại cho anh." Tin nhắn trả lời của Chu Hành gửi đến rất nhanh, như lúc nào cũng mở sẵn cửa sổ chat chờ Lục Chính tới tìm.

"Tôi thấy công sức của em xứng đáng với số tiền này."

"Nhưng em tự biết như này là quá nhiều. Em gửi lại rồi, anh bấm xác nhận đi."

Được rồi.

Lục Chính tùy ý nhấp vào để xác nhận, sau đó hỏi Chu Hành:

"Em đã bóc quà tôi tặng chưa? Đẹp lắm đấy."

Chờ em chút.

Lục Chính đặt điện thoại xuống, mở máy tính bảng lên, bắt đầu viết mã sửa lỗi. Mười lăm phút sau, hắn lại cầm điện thoại lên, phát hiện đã có một bức ảnh mới.

Trong ảnh là Chu Hành đang vuốt ve con mèo bông màu đen, vui vẻ lại thỏa mãn.

"Em rất thích món quà của anh. Rất thích Đại Hắc nhà anh."

"Em thích là tốt rồi. Tôi đi trước có chút việc."

"Ừm, anh đi đi. Cảm ơn anh."

Không có gì.

Lục Chính đặt điện thoại xuống, nói:

"Sara, đi chuẩn bị hôn lễ đi."

Vâng thưa ngài.

"Chu Hành còn chưa đồng ý."

"Đó chỉ là vấn đề thời gian."

"Sao tự dưng hôm nay ngươi lại ăn nói dễ nghe thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!