Chương 15: (Vô Đề)

"Vừa rồi tại sao lại do dự? Em gạt tôi sao?"

Câu hỏi của Lục Chính vừa tự nhiên lại vừa thẳng thắn. Chu Hành không giận nổi, suy nghĩ một hồi mới nói:

"Chúng tôi có chút chuyện."

Chuyện gì?

Tôi không muốn nói.

Được rồi, Lục Chính trầm ngâm không hỏi tiếp,

"Yêu đương thi thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình. Nếu có thể nhường nhịn người ta thì em nên nhường một chút."

Chu Hành mím môi, sắc mặt trở nên cực kém.

Nhưng anh cố nhịn, không có nói bạn trai mình mới là người sai.

Sara chỉ đạo cánh tay máy mang chè tới. Chu Hành nhận bát chè, nói câu cảm ơn rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Anh không khỏi khen: Thật sự rất ngon.

"Đây là công thức tôi tự mình viết."

Lục Chính mặt không đổi sắc mà nói.

"Nhưng đây là do Sara tiên sinh làm." Chu Hành cười trêu hắn.

"Cảm ơn ngài đã khen." Sara rất đúng lúc mà xuất hiện.

Lục Chính đưa tay chạm vào chiếc vòng, ra sức uy hiếp, nhưng nom có vẻ cũng không có tác dụng.

"Chu tiên sinh, ngài muốn lên tầng chứ? Trên đó là bộ sưu tập tranh của Lục tiên sinh."

Sara —— Lục Chính có chút không hài lòng mà ngắt lời con AI, nhưng lúc quay đầu lại, hắn lại mặt đối mặt với gương mặt chờ mong của Chu Hành.

Lời từ chối vòng vo lại thành lời mời,

"Cũng không phải là cái gì quý hóa, chỉ là mấy bức tranh tôi vẽ mà thôi."

Vậy thì tốt rồi.

Chu Hành càng có vẻ hứng thú hơn,

"So với tác phẩm của người khác, tôi lại muốn xem tranh của ngài hơn. Tranh của ngài rất đẹp."

"Được, vậy chúng ta cùng đi xem."

Lục Chính bất đắc dĩ nói, nhưng lại thành thật đi lên lầu,

"Mấy bức đầu tiên còn có hơi tầm thường."

"Ngài đang khiêm tốn rồi."

Cũng không phải.

Lục Chính dùng vòng tay chạm nhẹ vào cánh cửa đóng kín của phòng triển lãm trên lầu, chỉ nghe thấy một tiếng cạch nhẹ, khóa cửa đã mở ra.

Lục Chính dẫn Chu Hành vào phòng triển lãm, kéo tấm màn trắng khỏi một bức tranh và nói:

"Đây là tranh từ ba năm trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!