Chương 10: (Vô Đề)

Lục Chính cẩn thận ngắm lại một lần rồi cất bức tranh đi, bắt đầu soạn đề án cho hội nghị lần tới —— Với tư cách là nghị viên cấp cao, nhân lực đoàn cố vấn của hắn chỉ dừng lại ở một con số thuộc hàng đơn vị. Đa phần những việc quan trọng đều là tự hắn xử lý.

Khối lượng công việc tuy rất lớn, nhưng bù lại độ bảo mật lại rất cao.

Làm xong bản thảo đề án, Lục Chính gọi Sara tới để chỉnh sửa bản thảo. Đến ba giờ sáng, hắn mới đi ngủ.

Bác sĩ hẹn mười giờ sáng.

Lục Chính bị Sara điều khiển máy tiêm tự động đánh thức. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, không chút nào kinh ngạc khi thấy tay chân của mình đã bị vòng kim loại còng lại. Ở mép giường là hơn chục ống tiêm đã qua sử dụng.

Sara đang túi bụi tìm vị trí tiêm thích hợp rồi từ từ đẩy kim về phía trước.

"Ngươi có thể gọi ta dậy trước mà."

Dung dịch được tiêm trong cơ thể phát huy đúng tác dụng. Toàn thân Lục Chính như bị xe tải ép chặt, không nơi nào là không đau đớn.

Hai tay hắn siết chặt, mồ hôi cô đọng thành nước, thấm ướt ga trải giường.

"Căn cứ theo dữ liệu, nếu thức dậy, ngài sẽ phải chịu thêm 15 phút tác dụng phụ của việc điều trị."

Mũi kim cuối cùng cũng kết thúc tác dụng của thuốc. Sara điều khiển cánh tay cơ khí dán lớp da mô phỏng lên lỗ kim, đảm bảo rằng không gì có thể bị lộ ra ngoài.

Nó chuyển sang một giọng nữ nhẹ nhàng, nhắc nhở:

"Mời ngài thay quần áo. Mười phút nữa bác sĩ sẽ đến."

"Chuyển về giọng gốc đi."

Vâng. Nó cắt ngang bằng một giọng nam dịu dàng.

Lục Chính thay một bộ đồ bông ở nhà, đợi bác sĩ đến cửa.

Bác sĩ riêng của hắn là một người phụ nữ trung niên nghiêm cẩn lại gọn gàng. Lục Chính thường gọi cô là bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương rất quen thuộc với bệnh nhân của mình. Cô dùng thiết bị nhỏ mang theo bên người để kiểm tra cơ thể của Lục Chính. Sau đó nhanh chóng xuất ra một mẫu chẩn đoán và phương án điều trị để Lục Chính ký xác nhận.

Sau khi Lục Chính ký xong, cô mệt mỏi xoa xoa thái dương:

"Thuốc đặc trị có thể duy trì các chỉ số thể chất của ngài trong thời gian ngắn, nhưng nó cũng chỉ điều trị được triệu chứng chứ không trị được nguyên nhân gốc rễ. Tôi vẫn mong ngài sẽ nhập viện để điều trị."

"Cảm ơn đề nghị của bác sĩ," Lục Chính mặt không chút thay đổi nói: Thật sự cảm ơn.

Bác sĩ Vương hiểu rõ cô không thể thuyết phục được bệnh nhân của mình, đành phải vội vàng cáo từ.

Lục Chính nhìn bác sĩ Vương rời đi. Sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt suy sụp. Hắn vô sỉ dựa vào trên ghế sa lon nói với thuộc hạ:

"Chú ý bác sĩ Vương. Nếu cô ta dám tiết lộ tin tức gì, lập tức thủ tiêu."

Vâng.

Lục Chính lại sửa lại đề án hội nghị. Sửa xong, hắn lại thuận miệng hỏi Sara:

"Tiểu Chu đang làm gì vậy?"

Dạ...

Nói thẳng đi.

Cậu ấy đang nấu ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!