Chương 47: Hồi ức Thái Khang

Đêm đó Nhan Tứ cùng Lý Hạo Sâm bí mật trò chuyện hồi lâu, hai người mới tự trở về chỗ nghỉ ngơi.

Đội ngũ đi gấp ngày đêm, bốn ngày sau an toàn đến kinh đô, gặp mặt Thánh Thượng.

Do bắt được mật thám Nguyệt quốc tiềm tàng nhiều năm, Thái Khang đế long nhan mừng rõ, trong lúc toàn bộ lâm triều, một khắc khi thái tử Lý Hạo Sâm vào triều liền bắt đầu khen ngợi, cứ khen ngợi đến khi hạ triều mới ngừng còn không bỏ qua.

Thái tử giờ đây trở về, đang muốn chuẩn bị cho việc làm lễ với các quốc gia chư hầu, hơn nữa vụ án quan trọng mật thám Nguyệt quốc ở Dương Châu hắn cũng thẩm vấn được khoảng bảy tám phần, Thái Khang đế liền giao việc này cho Hình bộ cùng Công Tôn Ngự hợp tác.

Về phần kết cục của Lâm Tiêu Dương Châu Tri Phủ trước kia, ông ta mai phục Dương Châu nhiều năm, không chỉ đánh cắp phần lớn cơ mật của Đại Diệu quốc, còn tự nâng giá muối nhiễu loạn quốc thị, lấy quyền mưu tư thu nhận hối lộ, đả thương mạng người vô số, càng thậm chí muốn lợi dụng ngựa gầy Dương Châu để tai họa triều dã.

Tội danh nào lấy ra đều là tội lớn mất đầu, tội càng thêm tội, Thái Khang đế tại triều liền phán ông ta sao trảm (tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội) cả nhà, nửa tháng sau chém đầu ở cổng thành. Mà Lâm Tiêu tội ác ngập trời, bị xử phạt lấy năm ngựa xé xác, sau khi phân thây thì mang thi thể ông ta đi Tây Quan vắt ngang trên cửa thành ở thành Tây cách Nguyệt quốc gần nhất để cảnh báo.

Về phần Cung thân vương phi, Thái Khang đế ngại với mặt mũi hoàng thất, cũng không ở trên triều nói tới tư mật bên trong. Nhưng ông đã lén truyền cho Cung thân vương thánh chỉ mật sát (bí mật giết chết), cũng kèm theo mật hàm, trong mật hàm đã giải thích chi tiết thân phận trước kia của Cung thân vương phi.

Việc này xử trí nhanh chóng, làm các triều thần không khỏi líu lưỡi lấy làm lạ.

Theo lý thuyết vụ án càng lớn, thì càng phải cẩn thận, cẩn thận thẩm tra xử lý, quá trình xử án liền kéo càng dài.

Nhưng thái tử điện hạ xử trí vụ án này, lúc trước chỉ dùng thời gian nửa tháng, mà Thái Khang đế còn hạ chỉ nửa tháng sau liền chém đầu đám người đó trước công chúng.

Việc này đầu tiên hiển nhiên có thể thấy được Thái Khang đế tín nhiệm thái tử điện hạ, thứ hai liền là Thái Khang đế quả nhiên bị Nguyệt quốc làm cho tức giận, tính giết gà dọa khỉ.

Hai mươi ngày sau các nước chư hầu tới chơi, năm ngày trước khi chư quốc đến triều lại phải đại khai sát giới ở cổng thành, Thái Khang đế làm như thế cũng có tâm tư cảnh cáo các nước chư hầu.

Trải qua chuyện này, Thái Khang đế càng vừa lòng thưởng thức thái tử điện hạ.

Địa vị thái tử của thái tử điện hạ lại lần nữa được củng cố, bây giờ trong triều đình tạm thời không ai dám nói chuyện buộc tội.

Lần này lâm triều qua đúng hai tiếng mới coi như chấm dứt, Phí Viễn Chinh sắc mặt không tốt, lâm triều một chút, liền mang theo vây cánh vội vàng rời đi.

Đám người Hứa Từ hành lễ tạm biệt thái tử điện hạ, cũng lần lượt tự đi về nhà mình. Thái tử tuy luyến tiếc Hứa Từ rời khỏi cạnh mình, nhưng còn có chuyện quan trọng phải thương nghị với phụ hoàng, chỉ phải để Hứa Từ rời đi.

Hiểu con chi bằng cha, Thái Khang đế sớm đã nhìn ra Lý Hạo Sâm có chuyện muốn nói, cũng không đợi Lý Hạo Sâm xin chỉ thị, liền gọi Lý Hạo Sâm đến bên cạnh, "Hoàng nhi, đã lâu không gặp, cùng trẫm dùng bữa sáng trước, chuyện thiên đại đợi lát bàn lại."

Lý Hạo Sâm đang có ý này, tự nhiên vui vẻ đáp ứng, tức thì đứng cạnh Thái Khang đế tùy tính mà đi.

Thái Khang đế ghé mắt đánh giá Lý Hạo Sâm, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, thổn thức không dứt.

Hài tử này là món quà tốt nhất mà Thánh Đức hoàng hậu của ông lưu lại cho ông, ông cùng Thánh Đức cũng không phải được phụ hoàng chỉ hôn, mà là mình năm đó khi còn là hoàng tử cầu tiên hoàng ban tặng.

Năm đó Thánh Đức ngoái đầu nhìn lại cười, ông từ nay về sau liền đâm sâu gốc tình, rốt cuộc không thể thả nàng.

Thánh Đức từ sau khi sinh Sâm nhi thì thân thể càng không tốt, thường xuyên nôn ra máu hôn mê, triền miên giường bệnh đã là chuyện thường.

Thái Khang đế tìm thiên hạ kỳ dược khắp nơi, tìm danh y thế gian khắp nơi, nhưng đều bất lực, ông quý là đường đường Thiên Tử của một quốc gia, lại ngay cả sinh mệnh của người mình âu yếm cũng không thể cứu vớt.

Năm Sâm nhi tám tuổi, Thánh Đức rốt cuộc không thể chống đỡ, cuối cùng cũng nhẫn tâm bỏ rơi ông một mình cưỡi hạc về Tây.

Ông vốn muốn đưa Sâm nhi cho Thần phi tính tình ôn hòa nuôi dưỡng, nhưng Sâm nhi xưa nay bình tĩnh im lặng sau khi biết được việc này lại suốt đêm đến tẩm cung của ông, khẩn cầu đừng đưa nó cho bất kì ai nuôi dưỡng.

Sâm nhi còn tuổi nhỏ, lời thốt ra vậy mà đều là hiện thực lãnh khốc.

Bây giờ mười mấy năm qua, ông vẫn nhớ rõ Sâm nhi năm đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phụ hoàng, ta trưởng thành trong gian khổ khó khăn, cũng không muốn trở thành quân cờ tranh quyền đoạt thế của kẻ khác."

Thái Khang đế thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn thanh niên cao ngất anh tuấn im lặng đi bên cạnh.

Mười mấy năm qua, hài tử quật cường năm đó bây giờ đã khởi động một mảnh thiên địa, khí thế toàn vẹn sẵn có rốt cuộc cũng không ai khinh thường.

Năm đó lời của Sâm nhi vừa ra, ông liền biến mất tâm tư giao Sâm nhi cho người khác nuôi dưỡng, chỉ phải giao nó cho bà vú quan tâm chăm sóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!