Sáng sớm thức dậy, Hứa Từ không nhịn được ấn nhu sườn đùi trong trong chăn.
Ở một bên thái tử điện hạ sớm mặc đồ chỉnh tề thấy động tác Hứa Từ, tiến lên hỏi: "Làm sao?"
"Không, không có gì." Hứa Từ nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, nơi đau mỏi quá mức tư mật, cậu thật sự không tiện mở miệng, đã nhiều ngày cũng không biết như thế nào, sườn đùi trong ngẫu nhiên đau mỏi.
Thái tử điện hạ ánh mắt đen tối không rõ, hắn tối mỗi ngày sau khi làm xong chuyện đó, sợ lưu lại dấu vết, luôn vào lúc sau khi chấm dứt vì Hứa Từ bôi lên một lớp phấn Sinh Cơ Nhục Cốt, ngày thứ hai liền không thể tìm ra tung tích.
Nhưng hắn khó tránh khỏi có lúc không thể khắc chế, tỷ như đêm qua, sau khi Mặc Dạ đi hắn lại nhịn không được muốn một lần, làm xong thì có chút mệt liền thiếp đi. Sợ là lần cuối cùng đó, bị Hứa Từ phát hiện manh mối.
"Chân đau? Có phải nhiều ngày du sơn ngoạn thủy đi đường có chút mệt mỏi hay không?" Thái tử điện hạ giả vờ không biết, hỏi.
Hứa Từ lui mặt vào trong ổ chăn, sau một lúc lâu mới lộ ra đầu, chỉ lộ ra đôi con ngươi thật to, "Không, không phải, sườn trong của chân ta có chút đau, e là cưỡi Diễm Hỏa cưỡi quá bừa bãi."
Hứa Từ miệng vùi vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ, rất giống cô vợ nhỏ bị ủy khuất. Lý Hạo Sâm thấy thế trong mắt hiện ra tinh quang, kìm nén thật lâu mới khắc chế xuống, thật lâu sau mới giật mình nói, "Thì ra là như vậy, đến đây, ta xoa xoa cho ngươi."
Dứt lời cũng không đợi Hứa Từ phản bác, liền ôm cậu từ trong chăn ra, nửa kéo vào trong lòng.
Thái tử điện hạ sắc mặt như thường, nhẹ tay xoa vói vào đùi Hứa Từ, ở giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn da thịt mềm mại của Hứa Từ.
Bởi vì khi hành động luôn ở buổi tối, Lý Hạo Sâm vẫn chưa cẩn thận nhìn thấy Hứa Từ trong cảnh tượng đó.
Bây giờ sư ra có danh, hắn liền chậm rãi vuốt phẳng đứng lên. Ánh mắt sâu thẳm như hồ sâu, trên mặt một mảnh chính sắc, kỳ thật trong lòng sớm đã đáng khinh đến nát bét.
Sườn trong của Hứa Từ đích xác có chút đỏ lên, xem ra mình sau này còn phải khắc chế một chút, bằng không sẽ ma sát tầng da nộn tiếp theo của Hứa Từ mất, Lý Hạo Sâm trong lòng tiếc nuối thở dài.
Đã nhiều ngày hắn tuy là sảng khoái, nhưng cũng có nhiều bất công với Tiểu Từ. Giấy không gói được lửa, nếu ngày nào đó bị Tiểu Từ phát hiện, Tiểu Từ không chừng còn oán hận chán ghét mình.
Lại nói hắn là thật lòng yêu thích Tiểu Từ, đã nhiều ngày có thể đạt được thú tính đã là niềm vui ngoài ý muốn, hắn không thể ép buộc Tiểu Từ như thế nữa.
Thà rằng buổi tối hàng đêm làm chút động tác nhỏ, hắn còn không bằng xum xoe ân cần ở mặt ngoài nhiều hơn.
Da thịt trong tay mềm mại, Lý Hạo Sâm liền nhịn không được xoa nắn qua lại, ngoài miệng lại đầy mặt nghiêm túc nói: "Hai ngày này không thể cưỡi ngựa nữa, ta có mang theo phấn Sinh Cơ Nhục Cốt, bôi cho ngươi, qua một hồi liền tốt."
Dứt lời Lý Hạo Sâm từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, rắc chút bột phấn ở trong lòng bàn tay, liền bắt đầu từ nơi Hứa Từ sưng đỏ xoa nắn.
Bởi vì gần đây ngày ngày dùng nó, thái tử điện hạ dứt khoát liền đặt phấn Sinh Cơ Nhục Cốt ở trong lòng, mang theo bên người.
Thái tử điện hạ do tay cầm kiếm lâu dài nên có một tầng vết chai, Hứa Từ chỉ cảm thấy bàn tay to thật dày của thái tử điện hạ tư nơi mẫn cảm của mình trượt đến đi vòng quanh, cả người khó nhịn không thôi.
Cậu không mặc tiết khố, nửa người dưới trần trụi. Thái tử điện hạ ôn nhu cẩn thận, thề muốn bôi nơi sưng đỏ của cậu đến hết mới bỏ qua. Đầu ngón tay ấm áp ngẫu nhiên xẹt qua tiểu Tiểu Từ, Hứa Từ co rút một cái, thế nhưng liền cứng.
Hứa Từ mặt đỏ như nhỏ máu, hai tay che mặt, liền che khuất cả gương mặt đỏ. Trời ơi, ta cư nhiên liền cứng trong tay thái tử điện hạ! Rốt cuộc không còn cách nào khác để đối mặt thái tử điện hạ.
Lý Hạo Sâm cũng nhìn ra dị trạng của Hứa Từ, thái tử điện hạ sủng nịch cười, nắm chặt tiểu Tiểu Từ, "Tiểu Từ đây là trưởng thành."
"A!" Tiểu Tiểu Từ bị người cầm, Hứa Từ giật mình, a ưm một tiếng, mang theo nghẹn ngào, "Thái tử điện hạ, ta…"
"Không có việc gì, sáng dậy cơ thể luôn sẽ phá lệ mẫn cảm, " Lý Hạo Sâm khóe mắt mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên, dùng cái tay để không kia xoa xoa mái tóc Hứa Từ, "Nghẹn như vậy không tốt, ta giúp ngươi."
Nói liền bắt đầu di động lên xuống, Hứa Từ hai má đỏ bừng, răng nanh cắn chặt khóe môi, trên mặt một bộ dáng khó nhịn lại hưởng thụ, dụ đến Lý Hạo Sâm vội dùng nội lực mới ngăn chặn bụng xao động.
Một hồi, Hứa Từ "Ưm" một tiếng, cuối cùng phát tiết ra, Lý Hạo Sâm lúc này mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Lý Hạo Sâm nhịn xuống dục vọng đưa bàn tay vào miệng liếm sạch, vẻ mặt nghiêm túc từ trong ngực rút ra một tấm khăn, lau sạch niêm dịch tiểu Tiểu Từ phun ra.
Trời biết hắn thoạt nhìn vẻ mặt chính khí, kỳ thật trong lòng sớm si mê đáng khinh không có hạn cuối.
Hứa Từ phát tiết xong, nhìn thấy Lý Hạo Sâm đầy mặt nghiêm túc, thầm nghĩ nhất định là vì mình tiết ra trên tay hắn, làm bẩn thái tử điện hạ chọc hắn mất hứng. Nghĩ thế Hứa Từ liền bắt đầu thấp thỏm bất an trong lòng, vội dùng áo lót qua loa lau lau một phen, lúc này mới đỏ mặt nói: "Xin lỗi, thái tử điện hạ, ta vừa rồi quá kích động."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!