Hứa Trường Tông nhìn thấy nhân sâm hình trẻ con, thiếu chút nữa không cắn phải đầu lưỡi.
Đứa con này của ông thật hào phóng với thái tử, sao lúc đối với lão tử ông đây lại không thấy hào phóng như vậy qua!
Nhân sâm này vẫn để ở chỗ Vương thị, ông lúc trước muốn để bồi bổ thân thể Lâm thị.
Nhưng chờ khi ông nói muốn, Vương thị nói nhi tử thân thể yếu ớt, đã đưa cho Hứa Từ làm quà sinh nhật.
Tuy rằng ông biết con nít ăn thuốc bổ ngược lại có hại không có ích, nhưng Vương thị đã nói là cho Hứa Từ, ông cũng không tiện mở miệng muốn có, việc này liền từ bỏ.
Đến nay, nhân sâm này liền ở trước mắt, lại chỉ có thể là hữu duyên vô phận.
Ho một ngụm đờm, Hứa Trường Tông đành phải nói, "Vậy ngươi đến đây đi, sau khi hạ triều ta xin chỉ thị với bệ hạ." Dứt lời cũng không đợi cậu, lập tức ra cửa.
Hứa Từ mông đau, không dám chạy nhanh, Niệm Hiếu cầm nhân sâm, Niệm Bạch đỡ lưng Hứa Từ ở sau điên cuồng đuổi theo.
Nâng Hứa Từ vào xe ngựa, Niệm Bạch Niệm Hiếu liền không thể ở cạnh hầu hạ.
Niệm Hiếu đưa hộp gỗ Ngô Đồng qua, nháy mát ra hiệu với Hứa Từ, Hứa Từ chỉ coi như không phát hiện.
Xe ngựa xóc nảy, tuy rằng trong thùng xe có trải đệm êm, Hứa Từ cũng không dám ngồi xuống. Cậu trong lòng ôm hộp gỗ Ngô Đồng chồng đùi trên cẳng chân, ngồi quỳ ở một góc xe ngựa. Eo tận lực ưỡn thẳng, không để mông đụng phải thùng xe.
Phụ tử hai người nhìn sinh ghét, đều không nói lời nào.
Hứa Trường Tông đánh giá Hứa Từ, cậu hôm nay khoác một bộ trường bào thuần trắng, góc áo thêu phong lan màu xám sẫm, tóc cột cao cao, rất có tinh thần.
Bên ngoài phủ áo choàng đỏ thẫm, lông là dùng lông của xích hồ, toàn kinh thành phỏng chừng chỉ có một bộ như vậy.
Xích Hồ khó có được, chỉ một cái áo choàng trên người Hứa Từ, liền có giá trị xa xỉ.
Lại nhìn xem chính mình, một thân triều phục giặt lại tẩy, thật là càng nhìn càng tự ti.
Càng nghĩ càng giận, Hứa Trường Tông dứt khoát quay đầu, không nhìn cậu nữa.
Khi quay đầu lại phát hiện trán Hứa Từ có mồ hôi lạnh lưu lại, cảm thấy thầm thích, ai bảo hùng hài tử ngươi làm dáng trước mặt ông đây!
Bất quá vẫn vén rèm lên, để xe ngựa chậm một chút. Lại rút đệm êm dưới thân mình ra, gấp lại, đưa cho Hứa Từ.
Dù sao cũng là con ruột của mình, tuy rằng giận nó không tốt, đối đãi Tử Nhai như vậy, nhưng cũng không thể mắt nhìn nó chịu ủy khuất.
Hứa Từ ngẩn người, nhận đệm êm, đáp "Đa tạ phụ thân", cũng không khách khí, trực tiếp liền nhét dưới mông.
Cậu không muốn ăn mệt, lúc có thể thoải mái tuyệt đối sẽ không để cho mình khó chịu một phần.
Thời gian ước chừng khoảng hai khắc (30 phút), xe ngựa liền đến trước cửa cung. Cửa cung hai bên đã xếp đặt xe ngựa chỉnh tề.
Tiếp đến chỉ có thể để Hứa Trường Tông một mình đi vào, để ở trên triều xin chỉ thị hoàn Hoàng Thượng mới có thể mở ra mang Hứa Từ vào.
Xa phu dắt xe ngựa đến đặt chỗ cuối cùng bên phải, Hứa Từ lúc này mới chậm rãi xuống xe ngựa.
Ở trên xe xóc nảy một đường, ngồi quỳ đi đứng đều tê.
Sáng nay rơi một đợt tuyết nhỏ, cho tới bây giờ còn chưa dừng, trên mặt đá cẩm thạch thô ráp đã trải một tầng tuyết trắng mỏng manh.
Hứa Từ thật cẩn thận in dấu chân lên tuyết lạnh, chờ tê dại đau đớn đi qua thì đi đứng mới chậm rãi khôi phục tri giác.
Ngồi thì cậu không dám ngồi, đến nay đứng cũng chịu tội.
Cẩn thận bước đi thong thả, Hứa Từ ngửa đầu nhìn phía đông ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!