Mặc Dạ ngày hôm trước cưỡi bảo mã Đạp Viêm của Lý Hạo Sâm suốt đêm đi đường tắt hồi kinh, đem mật tin của thái tử điện hạ mang cho Thái Khang đế. Nếu ra roi thúc ngựa, từ Dương Châu đến Kinh thành bốn ngày bốn đêm liền tới.
Ngày này cách ngày tranh cử vua Mẫu Đơn còn hai ngày, Lý Hạo Sâm cố ý đi trên đường ngầm điều tra, thị sát dân tình.
Mấy người bàn bạc, liền lưu A Ngưu lại trông coi Hoàng đại nương thường xuyên phát bệnh, Hứa Từ, A Tứ, Công Tôn Ngự theo hầu hạ ở bên thái tử điện hạ.
Trên ngã tư đường náo động, người đến người đi, tiếng thét to tiếng rao hàng liên tiếp, vô cùng náo nhiệt.
Do thi đấu Mẫu Đơn tiên tử, trên đường cái bán đồ nhiều là đồ dùng của nhà cô nương, son phấn, gương đồng trâm cài, vòng ngọc trâm cài, rực rỡ muôn màu, đáp ứng không xuể.
Còn có một ít người ở ven đường bày rất nhiều Mẫu Đơn nở ra xinh đẹp, mảng lớn mảng lớn hoa phú quý ngay ngắn chỉnh tề đặt ở ven đường, hình hình □□, đủ mọi màu sắc, tranh nhau đoạt diễm.
Hoa đó phần lớn là hoa thương (thương nhân bán hoa) từ nông thôn mang đến Dương Châu, tính mượn tiết Mẫu Đơn này mà nhanh chóng kiếm được một bút.
Cho nên Mẫu Đơn tuy dễ nhìn, nhưng cũng không phải cực phẩm gì.
Lý Hạo Sâm đi trước nhất, đánh giá bốn phía một lát, nghiêng người dán bên tài Hứa Từ, chóp mũi nháy mắt tràn đầy hương vị tươi mát của Hứa Từ, không khỏi có chút tâm viên ý mã.
Hắn bình tĩnh tâm thần, ở bên tai Hứa Từ phun hơi nóng nói nhỏ: "Chỉ nhìn đường phố ồn ào náo động này, còn náo nhiệt hơn Kinh thành mấy phần, thành Dương Châu thật không hổ là đệ nhất Thương Châu của Đại Diệu quốc."
Hơi thở ấm áp phun trên lỗ tai mẫn cảm, Hứa Từ cả người khẽ run lên, mang tai không tự chủ được nhiễm lên một tia đỏ ửng.
Cậu vội vàng quay đầu, lại bởi vì biên độ quay quá lớn, môi suýt nữa chạm cằm thái tử điện hạ, không khí giữa hai người nhất thời xấu hổ vạn phần, Hứa Từ có loại xúc động đào hầm tự chôn.
"Chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, ở mặt ngoài là đệ nhất Thương Châu, chỉ sợ ở chỗ tối cũng là đệ nhất ác châu." Ho khan hai tiếng che giấu không khí xấu hổ, Hứa Từ nhỏ giọng trả lời.
"Ân, xem xem đi. Ta cũng không thể chỉ nghe lời phiến diện từ người khác, đối với chuyện của Lâm Tri Phủ, còn phải tra xét nhiều hơn." Trong mắt Lý Hạo Sâm nhiễm lên tiếu ý, khóe mắt đảo qua người qua đường xổ đẩy phía sau, nhanh chóng kéo Hứa Từ qua dán lên trước ngực mình, ôn nhu nói, "Cẩn thận, phía sau có người."
Toàn bộ nửa người trên dán lên Lý Hạo Sâm, hai má Hứa Từ không khỏi hồng như đóa hoa đào phấn nộn kiều diễm.
Cậu cả người cứng ngắc, sợ bị Lý Hạo Sâm phát hiện dị trạng, liền giống như con gà mái bắt sâu cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Chủ tử nói có lý, phải nên như thế, là Tiểu Từ suy xét không chu toàn."
Lý Hạo Sâm cảm nhận thân thể gầy ấm áp của thiếu niên trong lòng, nhận thấy được đối phương cứng ngắc, trong lòng thở dài, hơi mang vô thố.
Hắn buông ra tay bảo vệ phía sau lưng Hứa Từ, do sợ tiết lộ cảm xúc mà ngữ khí có vẻ lãnh ngạnh: "Lại đi dạo chung quanh đi, ngươi phải cẩn thận chút, hảo hảo đi theo cạnh ta đừng đi lạc."
Cánh tay nhẹ nhàng, Hứa Từ tươi cười hơi mang đắng chát, "Vâng, chủ tử."
Nhan Tứ cùng Công Tôn Ngự phía sau sớm đã quen hai người động chạm nhau, chưa phát hiện ra điều gì.
Giờ hai người họ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ, Nhan Tứ cũng tốt miễn cưỡng thì có thể hào hứng. Nhưng Công Tôn Ngự là một võ nhân, từ trước đến nay không thích hoa hoa cỏ cỏ, vàng bạc trang sức cái gì, một đường đi mà có chút cảm thấy không thú vị, trong lòng đã diễn luyện 《 Công Tôn thương 》 mười mấy lần.
Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ tuy nói sóng vai mà đi như trước, nhưng Hứa Từ bây giờ sắc mặt vẫn như cũ có chút đỏ ửng, liền cố ý thả chậm bước chân, đặt mình ở vị trí bên phải phía sau thái tử điện hạ, cúi đầu im lặng cùng thái tử điện hạ.
Hứa Từ trong bạn cùng lứa cũng không thấp, tương phản rất là cao gầy, nhưng Lý Hạo Sâm cao lớn cường tráng, cao hơn Hứa Từ một cái đầu còn dư. Đến nay Hứa Từ cúi đầu, hắn liếc ra sau thì chỉ nhìn thấy mái tóc đen sáng bóng của Hứa Từ.
Từ ngày hắn nghĩ tới Hứa Từ để thủ dâm, Lý Hạo Sâm lại hàng đêm mơ thấy Hứa Từ.
Trong mơ Hứa Từ nhu thuận nghe lời, trên người trải rộng hồng anh, mị nhãn như tơ, rên rỉ liên tục, tùy hắn trêu đùa.
Hắn mỗi khi đều sung sướng một đêm trong mơ, ngày thứ hai đứng lên giữa hai chân dính bẩn một mảnh.
Lý Hạo Sâm dù chưa trải qua việc đời, nhưng cũng không phải người vụng về vô tri.
Mười chín năm qua hắn chưa bao giờ mộng xuân qua, nhưng từ sau ngày nhìn thấy bộ dáng Hứa Từ xấu hổ, trong mơ hắn hàng đêm sênh ca, đối tượng đều là Hứa Từ, đây thật làm hắn kinh hãi đảm chiến.
Trước kia sủng ái Hứa Từ, là vì yêu thích tính cách của cậu.
Loại yêu thích này khác với yêu thích thuộc hạ đắc lực, cũng càng cao hơn sủng ái đệ đệ muội muội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!