Chương 17: Thái tử thỉnh lệnh

Thiệp mời này vào ngày đầu tiên Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần Chu công công liền đưa tới cho cậu, cậu khi đó ở bên ngoài, vừa vặn gặp phải Chu công công, cho nên việc này không kinh động bất kì ai trong Hứa phủ.

Nếu Hứa Trường Tông còn tôn trọng đích tử cậu đây, cậu cũng sẽ cho lưu lại mặt mũi cho ông ta, nói cho ông ta chuyện này.

Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Trường Tông bị vả mặt tự mình tìm.

Hứa Trường Tông lúc này trên mặt đỏ bừng, vội cúi đầu che dấu âm lãnh oán độc trong đôi mắt.

Ông vừa nãy đã nói qua với không ít đồng nghiệp là Hứa Từ đang bế môn tư quá, bây giờ Hứa Từ trống rỗng xuất hiện, lấy loại phương thức đơn giản trực tiếp, chưa từng nói một lời, liền dễ dàng đánh nát lời ông, định thật lời bàn ông bạc đãi đích tử.

Ông xanh mặt, hai tay giấu trong ống rộng nắm chặt. Ngay cả Hứa Tử Nhai cùng Hứa Tử Dĩnh luôn nhu thuận đi theo Hứa Trường Tông cũng thay đổi sắc mặt.

Hứa Tử Dĩnh tự hỏi một lát, đột nhiên nhu thuận dịu ngoan vỗ vỗ lưng cho Hứa Trường Tông, am hiểu ý người nói: "Phụ thân, uống ngụm trà xanh, đừng để giận rồi lại bệnh. Ai…" Nói xong lại nhăn mi u oán liếc nhìn Hứa Từ, ý tứ kia không cần nói cũng biết, là Hứa Từ làm Hứa Trường Tông giận đến bệnh.

Lại chỉ đổi về tiếng hừ lạnh của Hứa Từ, rồi ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

Hứa Trường Tông sắc mặt hơi hoãn, ở dưới bậc thang, làm bộ ho khan hai tiếng, "Vẫn là Tử Dĩnh hiểu chuyện."

Mọi người tự mình lướt qua tuyết trước cửa, không muốn tham gia chuyện nhà người khác, cũng chỉ lát sau, đại điện quạnh quẽo trở về cười nói yến yến, thân thiện lại.

Tới sớm bình thường đều là quan viên phẩm giai thấp, chờ khi mấy vương gia Thái công chờ các trọng thần đều lần lượt đến đủ vào ngồi, liền nhìn thấy thái giám cận thị bên người hoàng thượng từ trong điện đi ra, thanh âm trong điện mới dần dần nhỏ lại, lần lượt đứng dậy.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

"Thái tử giá lâm!"

"Đại hoàng tử giá lâm!"

"Tam hoàng tử giá lâm!"

"Ngũ hoàng tử giá lâm!"

Theo lời nói hạ xuống, chỉ thấy năm thân ảnh nối đuôi nhau mà vào. Người cầm đầu ung dung lộng lẫy, một thân thường phục bằng gấm vóc màu vàng tôn lên thân thể cao ngất cường tráng đến vô cùng uy nghiêm.

Theo sát phía sau là thiếu niên anh tuấn làm người ta không thể rời khỏi tầm mắt, hắn cũng là một thân thường phục màu vàng, trên trang phục thêu lại là con mãng xà đen bốn vuốt. Khác với Hoàng Thượng uy nghiêm, hắn cho người cảm giác lãnh liệt cao ngạo, cả người tản ra lãnh ý bức nhân, chính là Lý Hạo Sâm. Dùng đều là dược liệu thượng đẳng nhất của Thái Y viện, vết thương trên chân hắn đã khỏi hết.

Mọi người trong sảnh hành lễ quân thần, Thái Khang đế nhìn quét một phen, mới nói: "Bình thân, miễn lễ ban tòa." Dứt lời liền ngồi xuống ghế đầu tiên, vài vị hoàng tử cũng lần lượt vào ngồi, chúng thần mới lại đi tạ ơn lễ, chậm rãi ngồi. Thái tử đến gần thủ tung thứ hai, vừa thấy Hứa Từ, cả người khí lạnh nháy mắt hòa tan như gió xuân tháng hai, ôn nhu lưu luyến. Lại lần nữa làm đại thần chậc chậc tán dương, thì ra thái tử tốt với thư đồng của mình như vậy.

"Năm nay là năm Đại Diệu quốc ta được mùa, trẫm thiết kế yến hội, một vì cảm tạ ơn huệ của trời xanh; hai vì khao công lao bảo vệ nước của chư vị ái khanh. Người tới, ban rượu." Dứt lời một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, tiểu thái giám tùy thị lập tức rót đầy.

Các vị đại thần vội cầm lấy chén rượu, cùng nói "Tạ chủ long ân!", liền đồng loạt ngửa đầu uống sạch rượu.

"Tháng trước thu được tin tháng trận, quân Phí gia của Đại Diệu quốc ta thắng lớn Nguyệt quốc quân. Trẫm tin tưởng ít ngày nữa liền có thể đuổi quân Nguyệt quốc xâm chiếm Đại Diệu quốc ta ra, ở đây trẫm cố ý kính Phí ái khanh một ly."

Hán tử trung niên ở vị trí thủ tung hàng ba của võ quan giơ lên chén rượu, một ngụm uống cạn, mới tản mạn nói: "Tạ Thánh Thượng."

Phí Viễn Chinh là võ quan đứng đầu đương triều, Phiêu Kị đại tướng quân, phụ trách trấn thủ đất phương Tây của Đại Diệu quốc. Do giành thắng lợi hai năm nay, mà có chút được sủng mà kiêu.

Đại Diệu quốc mười hai năm trước tai họa nạn đói liên tục không ngừng, ngựa gầy binh tàn, lo ngoài lo trong, đại Nguyệt quốc phương Tây khi nó yếu đuối, nhân cơ hội xâm chiếm. Thái Khang hoàng đế chủ trương nghỉ ngơi lấy lại sức, dâng ra năm mươi tòa thành cho Nguyệt quốc làm giá, đổi lấy kỳ ngừng chiến mười năm.

Mà Nguyệt quốc càng táo tợn thêm, càng điểm danh muốn tứ hoàng tử còn trong tã lót làm chất tử.

Tứ hoàng tử là Lệ phi sinh, mà mẫu gia của Lệ phi chính là Phí gia, phụ thân nàng chính là Phí Viễn Chinh.

Phí Viễn Chinh bởi vậy mà bị kích thích lớn, tính tình đại biến. Hắn vốn là chủ tướng khu vực Quan Trung, vì chuyện này mà tự thỉnh đi biên quan, chống cự quân Nguyệt quốc.

Mười năm đến chiến quả hiển hách, mà Thái Khang hoàng đế lại thấy thẹn cho Phí gia, đặc biệt nâng hắn lên chính nhất phẩm Phiêu Kị đại tướng quân, lại đưa Phí thị từ một tần phi nho nhỏ lên thành Lệ phi.

Mà hai năm trước chấm dứt ngừng chiến, quân Nguyệt quốc lần nữa như hổ rình mồi, liên tiếp xâm chiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!