Chương 10: Tử Nhàn trở về

Một nữ hài nhi cột tóc đuôi ngựa cao cao, một thân trang phục nam hài đơn giản đang nói cười an nhàn nhìn phía Hứa Từ. Trong đôi mắt vẽ ra ý cười tràn đầy, "Hello, Hứa tiểu tử, đã lâu không gặp, ngươi lại béo!"

Nữ hài đối diện ước chừng tám, chín tuổi, mặt bánh bao tròn tròn linh động khả ái, cười đến vẻ mặt sang sảng, ánh mắt đen láy cong thành một vầng trăng khuyết dễ nhìn. Làn da nó không giống màu trắng nõn như tuyết như tiểu nữ khuê các bình thường, mà là màu lúa mạch khỏe mạnh.

Tính cả kiếp trước, Hứa Từ đã gần mười năm chưa từng gặp qua Hứa Tử Nhàn, lúc này thấy nó vẫn còn ngây thơ rực rỡ, trong lòng tràn đầy cảm xúc kinh hỉ hoài niệm, cậu kìm lòng không được ôm lấy Tử Nhàn, thanh âm mang theo nghẹn ngào, "Ngươi còn biết trở về."

"Hello" là chắp tay thi lễ bằng miệng, đây là Tử Nhàn nói cho hắn.

Kiếp trước Tử Nhàn vì cứu cậu mà chết, khi đó nó đã là nữ hiệp chính đạo trong võ lâm làm tà ma ngoại đạo nghe tin đã sợ mất mật, vì cứu cậu từ trong tay Hứa Tử Dĩnh cùng Vu Thần tộc, lẻ loi một mình xông vào cấm địa Vu Thần tộc.

Cấm địa đó chính là chỗ mà Hứa Tử Dĩnh vì bắt giết Tử Nhàn mà xây nên, Hứa Từ cậu chỉ là mồi thôi.

Tử Nhàn sau khi cứu cậu ra, đã là độc khí công tâm, mệnh chẳng còn lâu. Sau đó bị giáo chủ Ma Giáo Lạc Thiên Tuyết đuổi tới cứu đi, Lạc Thiên Tuyết dùng hết phương pháp, nhưng vẫn không có năng lực xoay chuyển trời đất, Tử Nhàn cuối cùng cũng ra đi.

Lạc Thiên Tuyết tâm như tro tàn, tóc đen một đêm chuyển bạc, tẩu hỏa nhập ma, giết lên Vu Thần tộc; mà cậu cũng là lửa giận công tâm, phái ra một đội kỵ binh tinh anh cường lực nhất.

Hai người không hẹn mà cùng, trả thù Vu Thần tộc gây ra thảm họa nhân gian.

Một đêm kia, máu chảy thành sông, kêu la thảm thiết tận trời, xác chết lan tràn khắp nơi.

Giữa một đêm, Vu Thần tộc thần bí mà cường đại bị hai nam nhân phẫn nộ triệt để tiêu diệt, không một người nào còn sống.

Từ nay về sau trên đời không còn bộ tộc Vu Thần nữa.

Hứa Tử Dĩnh thỏ khôn có ba hang, không biết chạy trốn tới đâu. Chờ khi cậu gặp lại Hứa Tử Dĩnh, là trên đại điển sắc phong hoàng hậu của tứ hoàng tử đã đăng cơ thành Nguyên Đế. Hứa Tử Dĩnh một thân phượng bào hoàng kim, đầu đội mũ phượng, đạp lên thảm đỏ đi tới, ả lại thành hoàng hậu của Nguyên Đế!

Tử Nhàn vô cùng nữ hán tử ôm bả vai Hứa Từ đưa đầu cậu qua hõm vai của mình, một tiếng cười to ha ha sáng sủa: "Một năm không gặp, Hứa tiểu tử không chỉ biến thành trắng trắng mập mạp như tiểu cô nương, ngay cả tính nết cũng đa sầu đa cảm như vậy!"

Cười vui cởi mở, động tác tự nhiên hào phóng, một chút không có mềm mại ngại ngùng của nữ hài tử.

Hứa Từ từ trong hồi ức kéo về suy nghĩ, đánh tay Tử Nhàn xuống, trở tay ôm chặt cổ nó, cười ngượng ngùng nói: "Ta hiện tại là lúc cơ thể cao lớn, tự nhiên phải nuôi béo chút, tích nhiều mà ít biến hóa, sau này mới có thể cao lớn uy mãnh. Nào giống ngươi, gầy trơ cả xương, có phải ở Trường Bạch sơn mỗi ngày đều ăn trái cây dại hay không, cơm ăn không đủ no?"

Lúc nói lời này chính cậu cũng không tin, kiếp trước mình tuy rằng cũng rất cao, nhưng giống như thư sinh văn nhược, nhỏ gầy cao gầy.

Chân chính cao ngất, đó chính là thái tử điện hạ a! Nhớ tới thân hình cao lớn to lớn của thái tử sau hai lần xuất chinh trở về ở kiếp trước, cơ thể đường cong hoàn mỹ căng chặt kia lại không đột ngột kia, làn da màu mật ong kia…

Ngao ngao… Cậu quả thực muốn hóa thân thành sói, quỳ liếm một trăm lần a một trăm lần!

Vì sao kiếp trước mình lại ngu dốt như vậy, không hảo hảo quý trọng cảnh đẹp kia, còn tránh như rắn rết kiến thú, lúc trước thật là hối hận.

"Miệng hồ!" Hứa Tử Nhàn nhướn mi mở to đôi mắt hạnh, giơ hai cánh tay trước mặt Hứa Từ làm dạng cường tráng: "Ngươi là ghen tị ta đi. Dáng người này của ta là hoàn mỹ nhất, người luyện võ liền nên có cơ thể tháo vát mạnh mẽ như ta." Thân thể Hứa Tử Nhàn rất cân xứng, không mập như trẻ con, cũng không gầy trơ cả xương như lời vui đùa của Hứa Từ.

Hứa Từ nhớ rõ Tử Nhàn giải thích qua, "Miệng hồ" có ý là "Nói hưu nói vượn".

Hứa Từ xoa xoa tóc Hứa Tử Nhàn, xoa cái đầu đuôi ngựa già dặn của nó thành lộn xộn, Hứa Tử Nhàn hai năm này bộ dạng lớn nhanh, tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng cư nhiên chiều cao chỉ thấp hơn cậu một nửa, "Trong miệng ngươi vẫn còn nhiều từ tự nghĩ ra như vậy, mẫu thân nghe, lại nói ngươi đấy."

Dứt lời liền nghiêm mặt học ngữ khí Vương thị nói, "Hừ, đem tâm tư tạo từ loại câu này dùng trên cầm kỳ thư họa, trên nữ công gia chánh, còn sợ học không được sao?"

Hai người đều do một mẫu thân nuôi lớn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cảm tình vô cùng tốt. Hứa Từ là người hiếu động, Hứa Tử Nhàn cũng không phải tiểu nữ hài nũng nịu, hai người ở cùng quả thực là lang gặp phải bái (*), rất ăn ý. Trước khi Hứa Tử Nhàn đi Trường Bạch sơn, bọn họ còn thường xuyên kết bạn ra phủ làm loạn nơi nơi.

(*) Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái, cùng dựa nhau làm bậy.

Hứa Tử Nhàn cười tủm tỉm, cũng không giận. Kéo Hứa Từ đi tiền thính, "Ta đã sớm gặp qua mẫu thân rồi, sư phụ ta cũng đến đây, mang ngươi đi nhìn nàng."

Hai tiểu hài tử chạy nhanh, chỉ chốc lát sau liền bước vào tiền thính. Tiến vào trong sảnh, Hứa Từ lập tức liền bị một thân ảnh gắt gao hấp dẫn tầm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!