Chương 1: Lang đang bỏ tù

Vương Triều Đại Diệu, năm Kiến Khang thứ bảy

Nịnh thần Hứa Từ bị quần thần kết phường vạch tội.

Tàn hại trung lương, làm việc thiên tư trái pháp luật, cấu kết ngoại địch, ý đồ mưu triều soán vị.

Nguyên Đế long nhan giận dữ, tự mình mang binh điều tra phủ Thừa Tướng, lục soát ra mấy bức thư, từng bức đều nói về văn kiện quan trọng cơ mật của Diệu quốc.

Hứa Từ gần bốn mươi tuổi giữ chức thừa tướng cứ như vậy bị lang đang bỏ tù.

Mùa thu năm Kiến Khang thứ bảy, Nguyên Đế hạ chỉ, niệm cho từng có công cứu nước, miễn đi tử tội, mang vạ khó thoát.

Cửu tộc Hứa gia toàn bộ sung làm quân nô, bản thân Hứa Từ thì sung quân biên cương, cả đời không được hồi kinh.

Trong phòng giam cách vách truyền đến tiếng oán hận chửi rủa "Tiểu nhân gian trá" "Nịnh thần" "Nghiệp chướng" "Súc sinh" không dứt bên tai, những người đó đều là quan to hiển quý bị y đưa vào lao ngục.

Thỏ khôn chết, nấu chó săn.

Hứa Từ tiếp chiếu thư, trong lòng cười khổ.

Y vì Nguyên Đế san bằng tất cả những oan uổng sau lưng, đến nay Nguyên Đế muốn ổn định tức giận của người người, dứt khoát đẩy hắn đi.

Trên quan đạo ngoài thành, Hứu Từ tay chân đeo gông cùm, một thân áo tù thô ráp vẻ mặt đề phòng nhìn nam tử anh tuấn cưỡi cực phẩm Hãn Huyết Bảo Mã ngăn lại đường đi.

Nam tử xem ra trên dưới bốn mươi, trên khuôn mặt anh tuấn như đao tước mày kiếm hơi nhíu, miệng mím môi, bình tĩnh nhìn Hứa Từ nghèo túng.

Áo dài hoa quý viền tím chỉ bạc càng đem thân hình cao lớn tuấn đĩnh của hắn tôn lên lóa mắt, khí thế bức người.

Người này chính là tiền thái tử điện hạ bị biếm thành bình dân —— Lý Hạo Sâm, vị tiền thái tử điện hạ bị Nguyên Đế cùng mình liên hợp kéo xuống đài.

Lý Hạo Sâm xoay người xuống ngựa, mặt lạnh đi nhanh đến. Hắn thế tới rào rạt, ngay cả hai quan sai phạm nhân cũng không dám tiến lên ngăn trở, thối lui để nhường chỗ cho hai người.

Hứa Từ cả người căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Hứa Từ có chút sợ hắn, năm đó y làm rất tuyệt tình, luôn sợ hãi Lý Hạo Sâm trả thù y.

Đến nay Lý Hạo Sâm từ trong ra ngoài tản mát ra khí thế bức nhân, phảng phất như muốn ăn sống.

Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ lui về phía sau thì mặt càng lạnh hơn, thân hình cao lớn của hắn vài bước liền vọt tới trước mặt Hứa Từ, nắm lấy bả vai y, hung tợn nói: "Đây chính là quyền thế ngập trời, hưởng hết hạnh phúc tề nhân mà ngươi nói trước kia?! Hứa Từ, ngươi thật đúng là càng sống càng lùi! Lúc trước đã nói với ngươi qua loại người tâm cơ sâu nặng như lão Tứ sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trong giọng nói còn có mấy phần ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đúng, y lúc trước nhìn người không rõ, chỉ vì e ngại hắn, muốn thoát khỏi hắn, liền cực lực giúp đỡ tứ hoàng tử nho nhã nhìn như không lạnh không nóng, cũng chính là Nguyên Đế hiện tại mà công kích chèn ép hãm hại hắn.

Rốt cuộc sau khi diệt trừ uy hiếp này, mình từng dào dạt đắc ý nói qua cho hắn: "Ta sẽ cầu Hoàng Thượng lưu lại ngươi ở kinh, để ngươi nhìn thấy ta quyền thế ngập trời như thế nào, hưởng hết hạnh phúc tề nhân như thế nào!"

Đến nay tám năm trôi qua, Lý Hạo Sâm đã là thương nhân phú khả địch quốc, mà y lại thành tù nhân.

Thật là phong thủy luân phiên lưu chuyển, cho nên hắn hôm nay là cố ý đến cười nhạo mình sao?

Hứa Từ giãy dụa vài cái, không thể từ trong tay Lý Hạo Sâm tránh thoát, đành phải thả nhẹ thanh âm, "Lúc trước là ta không đúng với ngươi, nhưng chiều huống thiên hạ hiện tại, đã thành kết cục đã định. Tiểu nhân gian nịnh ta đây cũng lạc đến kết cục như vầy, ngươi cũng nên bớt giận."

Lý Hạo Sâm nhìn ánh mắt cam chịu số phận của Hứa Từ, tầm mắt lại đảo qua mặt y.

Dưới mái tóc hỗn loạn của Hứa Từ là một khuôn mặt tuấn tú đầy bụi bẩn cũng không lấn át được.

"Ta cũng không phải giận ngươi, chỉ là hận ngươi nhìn người không rõ, cuối cùng lại hại bản thân." Lý Hạo Sâm sờ sờ hai má Hứa Từ bởi vì bụi bẩn mà có vẻ thô ráp, "Ta lúc trước còn cho rằng tâm tư của ngươi đối với ta sẽ giống như tâm tư của ta đối với ngươi, lại không biết ngươi lại bài xích như vậy."

Cuối cùng là thở dài, Lý Hạo Sâm từ bên hông lấy ra một túi da trâu, rút nút lọ, đưa qua: "Đây là Bạch Ngọc du ngươi thích uống nhất. Uống rượu, ta lại tiễn ngươi một đoạn đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!