56: Thái tử thổ lộ
Trên giường lớn trong Đông Cung, Hứa Từ đang mặc quần áo ngủ say sưa.
Vẫy lui thái giám cung nữ hầu hạ phía sau, Lý Hạo Sâm đẩy cửa vào.
Lý Hạo Sâm vốn đang khẩn cấp tới hỏi đáp án, nhìn thấy Hứa Từ thụy nhan im lặng trầm ổn như vậy, không tự chủ được thả nhẹ bước chân.
Ai, vẫn là không đành lòng quấy rầy tiểu gia hỏa này ngủ.
Huống hồ cậu bây giờ đang say rượu, tỉnh lại chỉ sợ cũng là nói đến loạn thất bát tao, không biết nói gì.
Hắn ngày mai hỏi lại cũng không muộn, bất quá chỉ đợi một đêm thôi, hắn mấy tháng cũng chờ được, còn sợ đêm nay sao?
Lòng Lý Hạo Sâm vốn vội vàng xao động bỗng dưng không vội vàng nữa, hắn cởi giày, treo quần áo lên trên giá áo, lúc này mới về lại trên giường.
Trên người mặc quần áo ngủ rất không thoải mái, Lý Hạo Sâm làm một hộ thê cuồng ma, sao có thể dễ dàng tha thứ loại chuyện này phát sinh.
Hắn tự nhiên là cẩn thận cởi hết mấy bộ quần áo chướng mắt vướng bận trên người tiểu Từ, một lần nữa xuống giường treo lên giá áo.
Có thể làm phiền người đường đường là thái tử điện hạ của Đại Diệu quốc động tay, trong thiên hạ, trừ Hứa Từ, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai!
Làm xong, Lý Hạo Sâm mới cảm thấy mỹ mãn nằm cạnh Hứa Từ, kéo chăn lên liền bao hai người lại cùng một chỗ.
Lúc trước ở Dương Châu, hắn luôn muốn loay hoay với Hứa Từ. Lúc ấy khi cùng ngủ một cái giường, hắn luôn kiềm chế không được, điểm huyệt ngủ của cậu muốn làm gì thì làm cậu.
Nhưng hôm nay nghe được Hứa Từ trả lời mập mờ cái nào cũng được, tâm cảnh của hắn thế nhưng rất khác biệt với khi đó.
Khi đó luôn nhịn không được sinh ra dục vọng với tiểu Từ, hiện tại lại cảm thấy, chỉ cần như vậy khẽ ôm cậu, lẳng lặng nhìn cậu, liền là chuyện đẹp nhất thế gian.
Hắn không cầu cùng Tiểu Từ có tình yêu rực rỡ sáng lạn bao nhiêu, hắn chỉ cầu có thể cùng Tiểu Từ bình bình thản thản, đi qua một đời, đầu bạc đến già.
Đột nhiên, Lý Hạo Sâm vậy mà lại cảm thấy trong mũi chua chát, ánh mắt phình to. Rõ ràng là mấy tháng trước mới phát hiện mình thích Tiểu Từ, vì sao lúc này lại cảm thấy tâm tư mình chờ đợi để có được cậu lại phảng phất như qua mấy chục năm.
Có tan nát cõi lòng, có ngọt ngào như thế.
Thái tử điện hạ ôm ôm Tiểu Từ vào lòng mình, chậm rãi nhắm mắt lại tĩnh tâm, loại cảm giác chờ đợi mấy chục năm này thật là làm hắn khó có thể tin tưởng.
Ngày kế, Hứa Từ bị nước tiểu nghẹn
Cậu "phịch" một cái ngồi dậy, thẳng tắp chạy đến cái bô, một lát sau, một phun ngàn dặm.
Hứa Từ ngưỡng miệng thở sâu một hơi, than lớn một tiếng, "Thích!"
Giải quyết đi tiểu cấp bách Hứa Từ lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới khi mình xuống giường tựa hồ là bắt ngang qua người nào đó mới tới được, ách, chẳng lẽ là thái tử điện hạ?
Hứa Từ rùng mình, xấu hổ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên giường thật lớn, một nam tử tuấn mỹ vô song đang nghiêng đầu chống giường, vẻ mặt sủng nịch cười, ý hiệp xúc trong mắt như tuôn ra, khiến Hứa Từ muốn xem nhẹ cũng không thể xem nhẹ.
"Ách…" Hứa Từ sững sờ tại chỗ, dừng hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, "Thái tử điện hạ, sớm a."
Thái tử điện hạ một tay chống đầu, nằm nghiêng liếc xéo Hứa Từ.
Cẩm bị từ hắn trên người trượt xuống, áo lót nửa lộ, lộ ra mảnh lớn màu mật ong tinh tráng.
Chất lỏng ấm áp từ mũi chảy xuống, Hứa Từ đưa tay sờ, rõ ràng phát hiện lại có máu mũi chảy xuống.
Hứa Từ , đang muốn dùng tay áo lau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!