Chương 35: (Vô Đề)

Nam tử tuy lòng không cam tâm, nhưng mấy ngày trước đây ngôn ngữ của Hứa Từ kinh sợ hắn.

Nam tử cũng không dám oán hận nhiều, ở tại chỗ liền đưa Quan Thế Mặc Ngọc cho Hứa Từ.

Nam tử nhìn Hứa Từ bao hoa bưng đi, trong lòng nhỏ máu. Hoa này nếu bị bán đấu giá, sáu bảy mươi lượng không nói chơi, giờ lại bị người lấy giá hai mươi lượng mua đi, quả nhiên là thiệt thòi lớn.

Hứa Từ vừa đưa hai mươi lượng bạc qua, vừa nhắc nhở nam tử một câu: "Còn tiền thì sau này nên hảo hảo làm việc, đừng suy nghĩ bán nữ nhi."

Nam tử tội nghiệp nhận hai mươi lượng bạc, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo liền nghênh ngang rời đi.

Ngày kế, ngày quan trọng của cuộc thi Mẫu Đơn, hai tỷ muội Phương gia bị lưu lại ở khách sạn trông nom Hoàng đại nương.

Ngại thân phận của phụ thâm, Lâm Bách Phú không dám chém giết người lộ liễu, cho nên ba người bây giờ ở khách sạn là an toàn nhất.

Lý Hạo Sâm, Công Tôn Ngự, Nhan Tứ, A Ngưu đều đi Lâm phủ cứu người.

Lý Hạo Sâm vốn không yên lòng Hứa Từ, muốn bồi cậu đi quảng trường trung tâm.

Nhưng hai người Công Tôn Ngự, A Ngưu chỉ có võ nghệ, không đủ thực chiến, không thể phối hợp với nhau, chỉ phải quyết tâm cùng đi Lâm phủ.

Trong lòng Hứa Từ cũng đã sớm có tính toán khác, sáng sớm liền đưa Côn Sơn Dạ Quang đến quảng trường, sau đó trộm trở về khách sạn, cũng không chờ ở hiện trường, chỉ chờ mấy người cứu người trở về.

Chỉ có đại ca Phương gia đội nón đứng trong đám người ở quảng trường điều tra tình huống, trong lòng vì hai vị huynh đệ mà lo lắng không thôi, nào còn tâm tư nhìn thi đấu Mẫu Đơn mà hắn bình thường si mê nhất.

Nhưng bởi vì là thái tử điện hạ dặn dò, nếu có gì ngoài ý muốn phải lập tức thông báo cho họ, lúc này chỉ phải áp chế nôn nóng, cẩn thận nhìn chằm chằm trên đài cao.

Thi đấu hôm nay phá lệ long trọng, trên đài cao trừ hai mươi gốc Mẫu Đơn cực phẩm đã sớm dọn xong, còn thêm mấy cái án.

Gần như toàn bộ đại nhân vật có uy tín danh dự của Dương Châu đều lần lượt tham dự, ngồi ngay ngắn trên mấy cái án quan sát cuộc thi.

Lâm Bách Phú có được tin tức, Côn Sơn Dạ Quang vậy mà cũng trong hai mươi bồn hoa này, cũng bất chấp trên đầu còn vết thương, liền đưa người đến hiện trường.

Khi thi đấu sắp bắt đầu, hơn ba mươi hạ nhân vây quanh Lâm Bách Phú trùng trùng điệp điệp mà đến, trên đầu Lâm Bách Phú đội mũ nho màu đen ngăn nắp, che dấu vải thưa trên trán, lại che không được sắc mặt tái nhợt.

Lâm Bách Phú khuôn mặt tái nhợt, âm nhu như nữ tử, phi y thêm thân, quạt giấy nhẹ lay động, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, chỉ là xanh đen dưới mí mắt bại lộ ra gã miệt mài quá độ.

Hảo một súc sinh mặt người dạ thú! Đại ca Phương gia ở dưới đài xa xa nhìn, trong lòng thầm mắng.

Lâm Tri Phủ giờ đã hơn năm mươi tuổi, thấy tiểu nhi tử mang vết thương mà đến, rất là đau lòng. Ông vội đem người ở bên cạnh chạy tới vị trí ở hẻo lánh, phái người đón tiểu nhi tử đến vị trí cạnh mình.

Lâm Bách Phú bị Lâm Tri Phủ thấp thấp trách hai tiếng, trả lời có lệ, ánh mắt lại ở chỗ cao nhìn quét đám người một vòng, chưa từng phát hiện thân ảnh của người Phương gia.

Hoa này sớm liền được chuyên gia đặt ở trên quảng trường, chỉ có khi lựa chọn ra ba loại cuối cùng, chủ nhân của hoa mẫu đơn mới hiện thân.

Gã càn rỡ thế nào, cũng không thể vào thời khắc quan trọng này mà ở trước mặt mọi người ngang ngược mặt mũi phụ thân, trán bị thương, nguyên nhân chuyện này chung quy cũng có chút lên không được mặt bàn.

Cho nên gã đành phải kiềm chế tính tình, đợi đến khi chấm dứt, sau đó người Phương gia lại lén bắt giữ hắn.

Ba vị trọng tài cấp nguyên lão căn cứ theo nhiều gốc độ như thân hoa, cành lá, hình dạng cánh hoa, nhụy hoa, màu sắc, số lượng cánh hoa, lớn nhỏ, mùi hương mà cho ra từng lời bình của hai mươi gốc hoa mẫu đơn, như ý chọn ra ba cái hạng nhất.

Côn Sơn Dạ Quang không được vua Mẫu Đơn, chỉ đứng thứ hai, đứng thứ ba là một gốc Tam Biến Tái Ngọc.

Vua Hoa Mẫu Đơn năm nay rơi lên một gốc Thất Thải Linh Lung, một đóa hoa mẫu đơn thế nhưng nở ra cánh hoa bảy màu, mùi hương của hoa mẫu đơn càng nồng đậm phức nhã, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.

Nhưng mà tất cả điều này đại ca Phương gia cũng không quan tâm, hoa mình trồng ba năm lấy được hạng hai, hắn cũng không chút nào cảm thấy vui vẻ hay tự hào.

Ánh mắt giấu dưới nón oán hận nhìn chằm chằm Lâm Bách Phú, trong lòng giết gã một lần lại một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!