Ta không biết lời cầu nguyện của ta đã chạm đến vị thần nào, nàng đã sống sót, nhưng Tri Thu mà ta quen biết, cô nương thông minh và dịu dàng ấy, đã c.h.ế. t đi mãi mãi.
Ánh mắt nàng nhìn người, mãi mang một sự xa cách, như thể không còn hứng thú với mọi sự vật, mỗi ngày chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng, ngồi đến tận khuya.
Mà lúc đó, thái y nói, nàng mang thai rồi.
Sau này ta mới biết, đó là truyền thống của Bắc Kiền, nam nữ muốn có con, sẽ quan hệ suốt ba ngày mùa xuân không rời khỏi nhà, họ tin rằng điều này sẽ tăng khả năng thụ thai cho nữ nhân.
Đan Si cố ý làm vậy, giống như một kẻ chiến thắng muốn đạp kẻ bại trận dưới chân vậy, hắn lấy cách thức làm nhục hoàng hậu Nam Tư, tước đoạt tinh thần của vua Nam Tư.
Nhưng Tri Thu, Tri Thu vô tội biết bao.
"Phá đi."
"Nhưng… sức khỏe của nương nương quá yếu, e là không chịu được tác dụng của thuốc đó."
"Phá đi."
Ánh mắt Tri Thu không còn một chút thần thái nào, nàng lặp lại: "Phá đi."
Ta ở bên cạnh không dám nói gì.
Tri Thu uống từng bát từng bát thuốc phá thai, đến nửa đêm, ta nghe thấy tiếng khóc kìm nén của nàng, mới phát hiện nàng đau đớn tột cùng, ôm bụng, cuộn tròn lại, cắn nát đốt ngón tay mình, m.á. u me đầm đìa.
Ta không thể làm gì, chỉ có thể ôm nàng, nghẹn ngào nói nhỏ: "Tri Thu, nếu đau thì cắn ta được không?"
Một tháng sau, thái y lại chẩn mạch, đứa bé vẫn còn.
Thái y hết sức lo sợ nói với ta, sức khỏe của Tri Thu quá yếu, ông ta đã dùng thuốc mạnh nhất rồi, đứa bé và mẹ cùng một hơi thở, nếu dùng thuốc mạnh hơn, có thể cả mẹ lẫn con đều tổn hại.
"Tri Thu, nếu không thì cứ sinh nó ra đi, tỷ không thích trẻ con, ta sẽ nuôi được không?" Ta cẩn thận nói.
Tri Thu không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào khoảng không. Bỗng nhiên nàng lao lên chạy như điên, ta không ngờ một nữ nhân mang thai có thể chạy nhanh đến vậy!
Đó là một đêm khuya, bữa tiệc xa hoa lộng lẫy diễn ra bên kia bờ, và bên này chỉ có ánh trăng cô đơn phản chiếu trên mặt hồ, Tri Thu nhảy xuống, lao vào làn nước sâu không đáy.
Ta không chút do dự nhảy theo.
Ta muốn cứu lấy ánh trăng của mình, dù đã vỡ nát, nhưng nó vẫn là ánh trăng của ta.
Chúng ta đều được cung nhân cứu lên, Tri Thu nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt tiều tụy, còn ta được quấn trong chăn, liên tục hắt hơi. Nàng nhìn ta, rồi bật cười.
Đó là lần đầu tiên nàng cười với ta sau khi nàng xảy ra chuyện.
Sau đó nàng nói: "Hi Hà, để ta c.h.ế. t đi, được không?"
Ta gấp đến rơi nước mắt, nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng nói: "Đừng, xin tỷ đừng… là tỷ nói với ta, tạo ra thứ gì đó khó hơn phá hủy nó nhiều, tỷ tốt như vậy, Tri Thu của ta tốt đẹp như vậy, đừng phá hủy bản thân mình được không? Ta van tỷ, Tri Thu."
Tri Thu lắc đầu, bi thảm cười một tiếng: "Không đơn giản như muội nghĩ đâu, Hi Hà, trong cung không có bức tường nào không lọt gió cả, những gì ta đã trải qua, đứa trẻ này đến từ đâu… nhiều người đều biết rõ, đứa trẻ này một khi sinh ra, chắc chắn sẽ mang đặc điểm của dòng dõi lạ, đến lúc đó hoàng đế sẽ dùng tội danh dâm loạn cung đình để xử tử ta, và gia tộc Hạ Lan, sẽ vì thế mà bị liên lụy, danh tiếng ngàn năm sẽ bị hủy trong chốc lát.
Thậm chí cả nhà ta sẽ bị tru di tam tộc, muội có muốn thấy ta trở thành tội đồ của gia tộc Hạ Lan không, Hi Hà?"
"Không thể nào, ca ca ta sẽ không làm vậy đâu."
Nàng lạnh lùng cười, nói: "Trên đời này còn có gì là hắn không làm được?"
Ta nghiêng ngả chạy ra ngoài, ta muốn hỏi ca ca, nhưng lại thấy hắn đứng ngay cửa, khuôn mặt tái mét.
"Ca—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!