Lần này trong giấc mộng, ta mơ thấy Đô thành năm ấy.
Bắc quân tràn vào Đô thành của Nam thành, chúng còn chưa có khái niệm an cư lạc nghiệp ở Trung Nguyên, thấy gì cướp nấy, ai dám chống cự liền g.i.ế. c kẻ đó.
Tiểu thương trên đường phố, gánh hàng hoành thánh nóng hổi, cô nương đến mua son phấn, ông lão xách lồng chim đấu trí đấu dũng với người bán đồ cổ, trong khoảnh khắc, tất cả đều biến thành t.h. i t.h. ể không chút sinh khí, bị vó ngựa chà đạp, m.á. u tươi chảy về cuối con đường dài, nhuộm đỏ cả Đô thành đậm hơn cả ánh tà dương.
Cận vệ bên cạnh ta lần lượt ngã xuống.
Họ đều là con cháu quý tộc Nam Tư, trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm mới được chọn lựa đến bên cạnh hoàng huynh, mới có thể bảo vệ ta trong lúc nguy nan, họ còn trẻ như vậy, còn chưa kịp trở thành tướng lĩnh trấn thủ một phương, đã c.h.ế. t dưới đao của người Bắc Kiền.
Họ trung thành đến mức, ngay cả trước khi c.h.ế. t cũng không nói thêm nửa lời với nữ quyến trong hoàng cung, chỉ nói, Hoàng hậu nương nương mau đi…
Hoàng hậu nương nương, trong phút chốc, ta ngỡ ngàng như đang gọi mình, nhưng đến lúc này ta mới phát hiện, ở cuối con đường dài nhuốm máu, có một bóng hình đứng đó, ánh tà dương phác họa nên đường nét tuyệt đẹp của nàng, cung trang màu thu hương bay phấp phới trong gió chiều.
Ta biết nàng là ai.
Nàng là Hoàng hậu Nam Tư, là vết thương lòng không thể chạm vào của ta, nhưng… nhưng… ta biết, một khi nhìn thấy dung nhan nàng, sợi dây trong đầu ta sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Nhưng ta đứng đó, không thể nhúc nhích.
"Hi Hà…"
Gió mang theo mùi m.á. u tanh đưa đến giọng nói dịu dàng, nàng chậm rãi quay đầu lại, đưa tay về phía ta: "Qua đây, Hi Hà…"
Ánh tà dương đỏ như m.á. u khiến ta không nhìn rõ mặt nàng, nhưng ta lại không tự chủ được mà bước từng bước về phía trước, như thể lại trở thành đứa trẻ con chân trần chạy khắp nơi tìm nàng, nàng đi đâu rồi, ta tìm khắp nơi không thấy nàng, Tri Thu…
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ta.
Ta cúi đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hạ Vãn, nốt ruồi đỏ trên trán như Phật Đà.
Hắn khẽ nói: "Cô cô, nàng ấy đã c.h.ế. t rồi, nhưng cô cô còn phải sống tiếp."
Ta lắc đầu, cố chấp rút tay ra khỏi tay hắn: "Ta không muốn, sống khổ sở lắm."
Hạ Vãn không buông tay, trong giấc mộng, gương mặt nó mơ hồ, nhưng giọng nói lại rõ ràng dịu dàng: "Vậy con phải làm sao, cô cô không muốn gặp con nữa sao?"
Ta ngây ngốc nhìn nó, không hiểu sao đột nhiên muốn khóc, ta ngồi xổm xuống ôm chặt lấy nó, khóc đến khản cả giọng.
"Con đừng đi, cô cô chỉ còn lại mình con thôi, con đừng rời xa ta được không?"
Ta ôm nó, như người c.h.ế. t đuối vớ được cọc, cảnh vật xung quanh sụp đổ, con đường dài, ánh tà dương, Đô thành, bóng hình Tri Thu xa xăm mờ ảo, đều như thế giới trong nước mắt, mơ hồ đến mức không nhìn rõ nữa.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện trước mắt là một vầng trăng sáng, gió đêm rít gào, còn đứa trẻ nhỏ bé trong lòng đã biến thành Nại Hà, hắn che chở ta trong lòng, chắn gió đêm dữ dội cho ta.
"Ta… lại gặp ác mộng sao? Đây là đâu?"
"Đây là mái nhà, người lên mái nhà trong mơ, suýt chút nữa đã nhảy xuống."
Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mồ hôi đã thấm đẫm y phục, gió thổi qua khiến ta rùng mình.
Còn vòng tay của hắn ấm áp, mang theo hương đàn thoang thoảng.
"Ta sợ muốn chết."
Ta vùi đầu vào vai hắn, lẩm bẩm.
"Ngày mai vẫn sẽ có chút ác mộng, nhưng sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa." Hắn vỗ về đầu ta, nhẹ giọng dỗ dành: "Đều ổn rồi."
Từ vai hắn, ta có thể thấy ánh đèn lộn xộn trong cung, còn trên bầu trời cao, là một vầng trăng quá đỗi xinh đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!