Ba năm nay, chúng ta vẫn luôn ở trong một trạng thái cân bằng vi diệu. Ngoại trừ lần đó ở tẩm cung ba năm trước, ta chưa bao giờ cảm nhận được sát ý mãnh liệt như vậy từ hắn.
Ta nhìn Nại Hà, dù nhìn ở góc độ nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vô hại, trong sáng và ngoan ngoãn. Điều gì đã khiến Thần Đông nổi sát tâm?
"Sau này gặp Đại hoàng tử, gặp bất kỳ người Bắc Kiền nào, cũng chỉ được trả lời "Vâng" hoặc "không", hiểu chưa?", ta quát khẽ.
"Hiểu rồi.", hắn đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi ta.
Ta nhíu mày, nói: "Còn nữa, đừng nhìn ta như vậy, đó là thất lễ."
Cấm vệ trong cung đều là người của ta, nhưng một khi ra khỏi cung, hắn chắc chắn sẽ chết. Ta lấy cớ Đan Si muốn truyền bá Phật pháp, sắp xếp cho hắn ở lại trong cung. Đại điển sắp đến gần, ta xử lý cả nửa ngày việc vặt mới nhớ ra hỏi: "Hôm nay Thần Đông vì sao lại vào cung?"
Lại Xuân đang kiểm tra danh sách triều thần, không ngẩng đầu lên đáp: "Đến tặng quà mừng thọ cho Công chúa ạ. Hằng năm hắn đều tự mình mang đến."
Ồ, thì ra là vậy.
Đèn cung đình dần dần nổi lên từ màn đêm đen kịt. Tiệc mừng thọ 26 tuổi của ta cứ thế bắt đầu.
Đan Si ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là hai mỹ nhân mới được sủng ái nhất, một trái một phải đút hắn ăn. Nhưng ông ta thực sự quá già và quá béo, rượu lẫn với nước miếng thường xuyên nhỏ giọt từ khóe miệng.
Các sứ thần lần lượt tiến vào, đa phần đều không dám ngẩng đầu khi ngồi vào chỗ, bởi Đan Si từng c.h.é. m c.h.ế. t cả một hàng người chỉ vì cho rằng ánh mắt của một vị đại thần nào đó nhìn ông ta không thiện cảm.
Chỉ trừ Nại Hà, hắn mặc tăng bào trắng, lưng thẳng tắp, yên lặng ngồi đó, giống như một vầng trăng cô độc. Ta có thể nhận thấy các nữ nhân đều đang liếc nhìn về phía hắn.
"Công chúa định xử lý hắn thế nào? Thực sự muốn giữ lại trong cung sao?", Lại Xuân vừa nhìn hắn vừa thì thầm.
"Làm sao bây giờ? Hắn còn là một đứa trẻ, vừa nhìn đã biết ngoài Phật Tổ ra thì cái gì cũng không hiểu. Hơn nữa, dù sao cũng là đồ đệ của Hà Tố Long tướng quân, không thể để hắn c.h.ế. t một cách mơ hồ được."
Ta nhìn về phía hắn, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ta, yên lặng mỉm cười.
Không biết vì sao, nụ cười đó khiến ta thấy chua xót trong lòng. Ta nói với Lại Xuân: "Ta luôn cảm thấy, đứa trẻ này giống một người quen của ta, nhưng ta không nhớ ra là ai."
Lại Xuân nhìn hắn một lúc, đột nhiên kêu lên: "Hắn, hắn trông giống Đại hoàng tử!"
"Hả?"
Lại Xuân khẳng định: "Giống, thật sự rất giống. Người xem mũi và mắt của họ, đều giống nhau, chỉ là Đại hoàng tử thô kệch, lại đen, không đẹp bằng hắn."
Ta dở khóc dở cười, chấm dứt chủ đề này, nói: "Ngươi im miệng, mau ra phía trước tiếp đãi sứ thần, hôm nay chúng ta không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào."
Bất kể ngày thường đứng về phe nào, các phu nhân của triều thần đều nhiệt tình chúc mừng sinh nhật ta. Ta phát hiện những tỷ muội Nam Tư năm xưa gả cho quý tộc Bắc Kiền, giờ đã hòa lẫn vào những lời chào hỏi nhiệt tình mà giả dối này, ta không còn phân biệt được họ với những phu nhân khác.
Như vậy cũng tốt, con người ta phải trưởng thành, mỗi người đều có con đường vận mệnh của riêng mình, ai mà chẳng phải cứ thế bước đi, rồi mới phát hiện ra mọi thứ đều hoang đường, cảnh còn người mất.
Đột nhiên đám đông phát ra một tiếng kinh ngạc nho nhỏ, ta nhìn theo ánh mắt của họ, thấy phu nhân của Thần Đông, Ngư Ninh.
Nàng ta không còn là người phụ nữ sợ hãi, run rẩy khi mới đến Nam Thành nữa. Nàng là phu nhân sang trọng và xinh đẹp nhất đêm nay.
Nàng vốn đã có ngũ quan cực kỳ diễm lệ, nay lại được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm rực rỡ, lộng lẫy, khiến người ta say đắm. Nàng mặc một bộ tú cẩm xanh da trời, trên đó thêu hình chim công trắng đang ngắm trăng, đó là kỹ thuật thêu đã thất truyền của Nam Tư, nhẹ nhàng và trong suốt, khi di chuyển phát ra ánh sáng lấp lánh, ngay cả khi còn ở Nam Tư, cũng đáng giá ngàn vàng.
"Đại hoàng tử mấy hôm trước đi tuần tra ở Trát huyện đã mang về cho thiếp, loại vải quý giá như vậy, ngày thường thiếp cũng không nỡ mặc, nghĩ rằng chàng ấy vui, nên hôm nay mới mặc, Mẫu hậu sẽ không để ý chứ?", nàng có chút ngại ngùng nói với ta.
"Đương nhiên là không rồi." Ta đưa tay véo má Đông Lâm, hỏi: "Mấy tuổi rồi?"
Nó xấu hổ núp sau lưng mẹ, dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm giơ số sáu cho ta xem.
"Đông Lâm, mẹ dạy con thế nào, mau chào Hoàng tổ mẫu đi.", Ngư Ninh xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói.
Ta sững người, sau đó cười nói: "Không sao đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!