Chương 26: (Vô Đề)

Lúc này, từ xa vang lên tiếng mèo kêu, ta đi tới, nhìn thấy dưới chân tường đỏ, một vị tăng nhân trẻ tuổi đang quỳ, con mèo con kia cuộn tròn trước người hắn, lười biếng dùng chân sau gãi ngứa.

Trong cung sao lại có tăng nhân?

"Ngươi là ai?" Ta hỏi.

Hắn ngẩng đầu lên, ta lập tức sững sờ tại chỗ.

Ta đã gặp qua không ít mỹ nhân trong đời, nhưng kẻ như hắn thì đây là lần đầu tiên. Làn da hắn trắng nõn như tuyết, đôi mắt màu hổ phách trong veo, ngũ quan tinh xảo như được trời cao tỉ mỉ chạm khắc. Rõ ràng là một hòa thượng, nhưng lại mang vẻ đẹp yêu dị đến lạ thường.

Hắn chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại toát lên vẻ trầm ổn khác thường. Hai tay chắp trước ngực, hắn khẽ nói: "Tiểu tăng pháp danh Nại Hà, phụng mệnh gia sư, đến dâng lễ mừng thọ Hoàng hậu nương nương."

Tên thị vệ bên cạnh khó xử nói: "Hắn là sứ thần Nam Tư lần này, xin được gặp Hoàng hậu nương nương, quỳ ở đây không chịu đi. Chúng ta thấy hắn là người xuất gia nên không dám dùng vũ lực."

"Sao không ai bẩm báo với ta rằng sứ thần Nam Tư lại là một hòa thượng…" Ta nghiêng đầu, nhìn hắn rồi nói: "Mang dung mạo này, không phải Phật Đà thì cũng là yêu nghiệt."

Bọn thị vệ không dám đáp lời, còn hắn vẫn nhìn ta, đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm.

Ta bảo thị vệ bế con mèo nhỏ trong lòng hắn ra, rồi uể oải nói: "Vị tiểu sư phụ này chẳng phải muốn gặp ta sao? Đã gặp rồi, vậy thì về đi."

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, gia sư dặn dò, lễ mừng thọ lần này vô cùng quý giá, nhất định phải để Hoàng hậu nương nương tự tay mở ra, tiểu tăng không dám trái lệnh sư phụ."

Hắn vẫn quỳ ở đó, vẻ mặt vô cùng cứng đầu.

Ta thở dài.

Mấy năm nay, người Bắc Kiền luôn thích dâng lên những thứ mà bọn họ cho là kỳ trân dị bảo, muốn xem ta bị những bảo vật đó làm cho kinh hãi, tham lam. Nhưng sự thật là, trong những năm làm Hoàng hậu ở Bắc Kiền này, những bảo vật quý giá nhất mà ta nhận được cũng chỉ là đồ tầm thường mà ta từng thưởng cho nô tài khi còn là công chúa.

Ta hờ hững mở chiếc hộp ra.

Chỉ một cái liếc mắt.

Chỉ một cái liếc mắt thôi.

Chuyện cũ năm xưa, ùa về như thác lũ.

Đó là một chiếc bình sứ trắng, trên đó vẽ hai chú thỏ nhỏ.

"Nghe nói tiếng sứ trắng vỡ trong trẻo như ngọc vỡ, hay là chúng ta đập vỡ nó ra nghe thử xem sao?"

"Phá hủy một thứ rất dễ, nhưng tạo ra nó lại rất khó. Vì vậy, Hi Hà sau này không được nghịch ngợm phá đồ nữa, đó là tâm huyết của người khác, có đúng không?"

… Ta từng ôm nó, vô tư lự bước trên đường về nhà, một tay dắt theo Tri Thu mà ta yêu quý nhất.

Đó là chú thỏ nhỏ của ta, chú thỏ nhỏ mà ta vất vả lắm mới nung ra được.

Ta "bốp" một tiếng đóng chiếc hộp lại, nghiêm nghị hỏi: "Sư phụ ngươi là ai! Tên gì!"

Tất cả đều bị sắc mặt của ta dọa sợ, quỳ rạp xuống đất, chỉ có vị tăng nhân kia vẫn ngẩng đầu bình thản nhìn ta: "Sư phụ pháp danh Tố Không, tục danh là Hà Tố Long."

Ta chậm rãi khép chiếc hộp trong tay lại, như đang cất giấu một đoạn quá khứ.

Năm đó, tại ngã rẽ của số phận, ngày ta muốn rời khỏi Nam Thành, ta đã từng nghĩ đến việc đi tìm Hà Tố Long tướng quân. Nhưng rồi cơ duyên xảo hợp, ta đã đi đến ngày hôm nay, đã lâu không có tin tức của ông ấy, ta không ngờ ông ấy lại đầu quân cho cái triều đình nhỏ bé phía Tây kia.

"Sư phụ ngươi… người khỏe chứ?" Ta run giọng hỏi, lúc này mới phát hiện vị tiểu hòa thượng này vẫn luôn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trong veo, đối diện với ta cũng không hề né tránh.

Hắn nói: "Sư phụ ta mấy năm trước bị thương cũ tái phát, gần đây càng thêm nặng, nên mới nhất định phải để ta tự tay đưa lễ vật đến cho nương nương."

Sau khi Nam Tư diệt vong, người Bắc Kiền đã phóng hỏa thiêu rụi hoàng cung, nghe nói ngọn lửa cháy suốt bảy ngày bảy đêm mới tắt. Ta đã sớm mặc định rằng tất cả những gì ta từng có đều đã tan biến theo ngọn lửa đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!