Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên người ta, ta bắt đầu dùng chút sức lực cuối cùng gào khóc cầu xin… Ta biết Thần Đông đang nhìn, nhưng hắn mãi không xuất hiện, cuối cùng ta không còn sức, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Hạ Lan Tri Ngôn, cầu xin ngài, nhất định không được để nó đến đây.
Vì mất nước, ta bắt đầu xuất hiện ảo giác, trong ảo giác đó, là cung điện đồ sộ của Nam Tư, ông nội đặt ta trên đầu gối, nhưng ta lại thấy chiếc diều ở cửa sổ, ta giằng khỏi ông ấy chạy ra ngoài, chạy mãi chạy mãi, thì thấy một nữ nhân mặc cung trang, dưới ánh hoàng hôn, nàng quay lại mỉm cười với ta, nụ cười ấy thật đẹp, nhưng trong mắt lại có nước mắt bi thương.
"Hi Hà, xin lỗi, để ngươi phải phải sống một mình trên thế gian này."
Nàng ấy như một cơn gió mùa thu.
Cũng như mẹ ta, người mà ta chưa bao giờ gặp.
Khi ta mở mắt lần nữa, ánh đỏ ngập tràn, ta tưởng là máu, nhưng thực ra là ánh hoàng hôn, ánh sáng nhuộm đỏ cả chân trời, ngày mai, chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.
Hạ Vãn lúc này xuất hiện.
Nó mặc một bộ áo trắng, bước ra từ ánh sáng, giữa trán có một nốt ruồi đỏ, như một vị Bồ Tát nhỏ bé.
Ta đã từng nghĩ nó sẽ đến, mang theo những chiến binh Nam Tư còn sót lại, phục kích ở một nơi nào đó để tấn công — nhưng bất kể nó thông minh đến đâu, trong mắt Bắc Kiền, nó cũng không có phần thắng nào..
Nhưng nó lại đến một mình, cứ như vậy đi về phía ta.
Ta ngây ngốc nhìn thằng bé, cho đến khi nó nhẹ nhàng mỉm cười với ta, khẽ nói: "Nam Tư còn rất ít người có thể dùng, ta phải để lại cho cô cô, vì vậy, ta đến một mình."
Đến… để chết!
"Họ làm sao có thể để con qua đây…………để con một mình…"
Ta khản giọng nói, đôi mắt khô khan đã không còn nước mắt.
Đám binh sĩ đã tụ tập lại, có vẻ lo ngại về sự phục kích, không dám ngay lập tức tiến lại gần chúng ta.
Hạ Vãn nhẹ nhàng nói bên tai ta câu cuối cùng: "Con đã nói cho họ thân phận của mình."
Nó biết! Nó luôn biết!
Trong cung điện nơi nó lớn lên, mọi người đều coi Bắc Kiền như súc vật, nhưng nó lại luôn biết mình mang dòng m.á. u bẩn thỉu, nó biết mình là nỗi nhục của cha và sự tuyệt vọng của mẹ, nhưng nó lại yên lặng lớn lên, trở thành một đứa trẻ dịu dàng hơn bất cứ ai.
Ta mờ mịt nhìn nó, trái tim đau nhói, gần như nghẹt thở.
Lúc này Thần Đông từ lầu thành đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó.
"Ngươi thật sự đã đến."
"Ta đến tìm cô cô của ta."
Bọn họ một người mặc giáp đen, tỏa ra mùi sắt và máu, còn một người thì mặc áo trắng, sạch sẽ như một cơn gió chiều.
"Ngươi không sợ ta g.i.ế. c ngươi sao?"
Hạ Vãn khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi chắc chắn sẽ g.i.ế. c ta, vì nếu ngươi không g.i.ế. c ta, ngươi nhất định sẽ c.h.ế. t trong tay ta."
Lúc này, tiếng chuông từ ngôi chùa cổ trong núi vọng lại, Hạ Vãn nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói:"Nếu như Phật có linh, ta sẵn lòng dùng số phận đời đời kiếp kiếp để đổi lấy, cho ta sau khi c.h.ế. t hóa thành trăng thanh gió mát, luôn bên cạnh cô cô, như vậy khi đi đêm sẽ không còn sợ hãi nữa."
Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, thì ở cách ta ba bước chân, d.a. o của Thần Đông đã xuyên qua thân hình nhỏ bé của Hạ Vãn.
Thời tiết quá lạnh, khi m.á. u văng vào mặt ta, cảm giác lạnh như băng.
Ta nhìn Hạ Vãn bị kéo đi, nhìn Thần Đông bước tới, tự tay tháo xiềng sắt cho ta, ta thấy ánh hoàng hôn biến thành mái nhà, thấy màu đen của đêm tối từ từ tràn ngập cả căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!