Đột nhiên, Đan Si bật cười: "Vô năng? Ai dám nói con trai ta vô năng? Vị tướng đã vì phụ thân hắn mà giành được nửa giang sơn này mà lại vô năng sao? Ta sẽ g.i.ế. c kẻ nào dám nói như vậy." Đan Si cười khằng khặc, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng trống, ta gần như không thể khống chế được bản thân, trở về với buổi yến tiệc trong cung nhiều năm về trước.
Khi đó hắn cũng cười như vậy.
"Nhưng, ngươi không nên làm trái ý ta." Hắn đột nhiên ngưng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thần Đông, ánh mắt hung tàn: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, người Nam Tư, có bao nhiêu thì g.i.ế. c bấy nhiêu! Như vậy bọn chúng mới sợ!"
"Ta cũng đã nói với ngài rồi, trước hết Nam Tư không phải là bộ lạc của thảo nguyên chúng ta, người không thể g.i.ế. c hết được. Thứ hai, Nam Tư giàu có là vì họ biết trồng trọt, biết thủ công, biết văn hóa… Giết người không chiếm được những điều đó, hơn nữa, thảm sát sẽ mang lại sự phản kháng mạnh mẽ hơn. Khi ta công chiếm Lâm Bắc, tổn thất toàn bộ mười vạn binh mã, khi ta chiêu hàng Lâm Nam, không mất một binh một tốt. Nếu có thể để các dũng sĩ Bắc Kiền của ta giảm bớt thương vong, ít g.i.ế.
c người Nam Tư hơn thì sao chứ!" Thần Đông vội nói, từ khi ta biết hắn đến giờ, chưa từng thấy hắn nói nhiều như vậy.
Bắc Vương nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"
A?
Ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra hắn đang nhìn ta.
"Nô tỳ, nô tỳ tên Chu Tiểu Khê."
"Ngẩng đầu lên."
Hắn chăm chú nhìn ta, biểu cảm không rõ ràng, tim ta gần như ngừng đập.
Lần đó tại yến tiệc trong cung ta mới chỉ mới chín tuổi, là một công chúa nhỏ mập mạp được nuông chiều, còn bây giờ ta đã mười sáu tuổi, áo quần lam lũ, cho dù trí nhớ hắn có tốt đến đâu, làm sao có thể liên hệ giữa ta lúc này và một công chúa của một nước được — ca ca đã chuẩn bị cho chúng ta t.h. i t.h. ể giả, đối với thiên hạ mà nói, công chúa Hi Hà và Thái tử Hạ Vãn đã sớm c.h.ế. t rồi.
Nhưng, nếu như nhỡ đâu…
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nở một nụ cười tham lam: "Ta sống hơn bốn mươi năm rồi, chưa từng gặp con đàn bà nào xinh đẹp như vậy."
Thần Đông thản nhiên đứng chắn trước mặt ta, không nói một lời, trong khi Đan Si vẫn dán mắt vào ta, dường như mê mẩn lẩm bẩm: "Ngủ cùng cảm giác thế nào? Giọng nàng rên rỉ ra sao…"
"Đại vương!" Thần Đông cao giọng, nói: "Các tướng sĩ đã mệt mỏi đường xa, ta đưa họ về nghỉ ngơi đã."
"Khoan đã!" Đan Si đột nhiên nói: "Tối nay có một bữa tiệc, mời một vị khách quý, ngươi phải đến." Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ta, cười nói: "Tiểu Khê cũng đến."
Quân Bắc chiếm dụng nhà dân, ta cầm danh sách, giúp Thần Đông sắp xếp chỗ ở cho binh lính, nhưng không ngừng run rẩy, ánh mắt dâm tà của Đan Si như một con rắn độc quấn lấy cứ lởn vởn trong đầu ta, ta tưởng rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa, nhưng ta vẫn sợ, nỗi sợ đó như khắc sâu vào trí não.
Thần Đông không hề nhìn ta, chỉ cẩn thận đánh dấu trên danh sách, nhưng dưới gầm bàn, hắn lặng lẽ đưa tay qua, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta.
Tay hắn rộng lớn và ấm áp, ta dựa vào chút hơi ấm ấy, cuối cùng không run rẩy nữa.
Sau một buổi chiều, binh lính đã được sắp xếp xong xuôi, ta đứng dậy đi đóng cửa, vừa nhẹ nhàng nói: "Sắp đến giờ dự tiệc rồi, để nô tỳ hầu hạ tướng quân…"
Thần Đông đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ép ta lên cánh cửa, hơi thở của hắn hòa quyện vào hơi thở của ta, ta kinh ngạc nhìn hắn.
"Đại vương đã để ý đến nàng, nàng muốn đi hầu hạ ông ta sao?" Hắn khẽ nói.
Nước mắt ta gần như trào ra ngay lập tức, nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy khiến ta gần như không thể nói nên lời, ta lắp bắp: "Ta là người của ngài, ngài, ngài đã nói rồi, ngài không thể nói mà không giữ lời… A!"
Ta còn chưa nói xong hắn đã gần như cuồng bạo hôn ta, nụ hôn đầy tính chiếm đoạt khiến ta quên cả hít thở.
"Nàng là của ta," hắn nhìn vào mắt ta, nói từng chữ một, phía dưới hung hăng đ.â. m vào một cái: "Nàng vĩnh viễn không cần sợ, nhớ chưa?"
Cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động, ta cắn chặt môi để mình không bật khóc, nửa là vì xấu hổ, nửa là vì bị kích thích quá mức.
"Nói đi!"
Hắn gần như hung bạo va chạm, ta cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc: "Ta là của ngài, ta là của ngài……"
Hắn thô bạo xé toạc áo ta, cắn vào vết sẹo trên vai ta, nói: "Đợi đến khi trở về Bắc Kiền, ta sẽ nhốt nàng lại, mẹ kiếp, ai cũng đừng mong gặp được nàng, mỗi ngày nàng chỉ cần sinh con cho ta thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!