Chương 16: (Vô Đề)

Gió lạnh luồn vào từ tấm màn lều xốc lên làm cho đầu óc mơ màng của ta lập tức tỉnh táo lại. Hắn không đi tuần vào thời gian thường lệ, nhưng lại rời đi khi gần tới giờ Dần. Chuyện này sẽ ra sao, ta cũng không dám chắc, chỉ đành mặc quần áo vào và hoang mang bước ra ngoài.

Đêm tối mịt mù, binh lính cũng tỏ ra mệt mỏi, có vài người nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ: "Khê cô nương, trời lạnh như vậy, đừng ra ngoài nữa."

Lều trại không cách âm tốt, những âm thanh vừa rồi họ chắc hẳn đã nghe thấy. Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu lúng túng nói: "Tướng quân mặc ít quá, ta đi đưa thêm áo cho hắn."

Ta loạng choạng bước về phía bờ sông, quá lo lắng đến mức không thấy buồn ngủ hay lạnh lẽo. Trong bóng tối mờ mịt, dường như có một bóng người đứng cạnh bờ sông. Ta vừa định bước tới thì phía sau bỗng vang lên tiếng hét lớn: "Không ổn rồi! Cháy rồi!"

Phía nam của doanh trại, một ngọn lửa lớn bùng lên, được gió thổi mạnh, nhanh chóng lan ra và thiêu rụi một vài lều trại. Phần lớn binh lính Bắc Kiền vẫn còn đang trong giấc mơ, tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi, trong khi một số khác lục đục bắt đầu dập lửa. Thần Đông đứng thẳng giữa doanh trại, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bùng cháy, có người bên cạnh hét lớn khuyên hắn, nhưng hắn đột nhiên quay người đi về phía nhà lao.

Chưa kịp tới nơi, lính canh đã hoảng loạn chạy ra hét lớn: "Tù binh chạy hết rồi! Tất cả đều chạy rồi!"

Đồng thời, trong ánh lửa lập lòe, trên dòng sông tối, một con thuyền chở đầy người mượn sức gió lao đi như mũi tên, Thần Đông nghiến răng, nhảy lên ngựa hô lớn: "Chia quân làm hai! Kỵ binh theo ta truy đuổi! Còn lại ở lại dập lửa!"

Quân đội vốn kỷ luật nghiêm minh ban ngày bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Người thì từ trong biển lửa cõng thương binh ra, người thì dùng nước dập lửa, có kẻ nhân cơ hội trốn chạy. Ta vội vàng chạy về phía lều trại của Cách Lỗ, thấy Hạ Vãn đứng trước cửa, cầm một chiếc đèn, vẫy tay gọi ta: "Cô cô, bên này."

Lều của Cách Lỗ nằm ở rìa ngoài cùng của doanh trại, sát với sau núi. Thường ngày, đây là nơi chỉ có người sắp c.h.ế. t ở lại, nên ngoài lão Cách và Hạ Vãn, chẳng mấy ai tới đây. Lúc này, lão Cách dường như đã bị cho uống thuốc gì đó, nằm ngủ mê man trên giường, còn chỗ thường để xác chết, lại đang có các tù binh từ nhà lao ngồi ở đó!

"Bọn họ, bọn họ không phải ngồi thuyền trốn thoát rồi sao."  

"Chỉ là kế dụ hổ rời núi mà thôi." Hạ Vãn vừa quan sát bên ngoài qua khe cửa lều, vừa nhẹ nhàng nói: "Trên thuyền toàn là xác chết, Thần Đông sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện. Chúng ta sẽ rời đi trước khi hắn quay lại, đi qua ngọn núi phía sau, sẽ có người đón." 

Ta không kịp nghĩ kỹ tại sao lại có người đón, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ còn chờ gì nữa?"  

"Chờ khói." Hạ Vãn chăm chú theo dõi ngọn lửa đang bùng lên, nói: "Khi khói bao phủ hết khu vực này, chúng ta sẽ đi! Nếu Thần Đông không ra tuần tra, mọi thứ đã dễ dàng hơn. Con đã chuẩn bị để làm cho lửa lớn hơn nữa, lúc đó quân đội sẽ không còn đủ lực để chống cự, nhưng bây giờ……………"

Giữa những tiếng kêu la thảm thiết của binh lính Bắc Kiền, ta ngây người nhìn Hạ Vãn, như thể chưa bao giờ hiểu hết về nó.  

Khói dày đặc bao trùm các lều trại xung quanh. Hạ Vãn ra hiệu "đi", các tù binh dìu nhau, chuẩn bị rời khỏi lều. Thời gian Hạ Vãn ở cùng họ cộng lại cũng không quá một giờ, nhưng một đứa trẻ mới sáu tuổi đã trở thành trụ cột của cả đám người.  

Ngay lúc đó, đột nhiên có một nhóm lính đến gần, họ dường như không phát hiện ra điều gì, chỉ kiểm tra tình hình đám cháy gần đó.  

Nếu ra ngoài lúc này, sẽ dễ bị phát hiện, nhưng nếu chờ thêm, khói tan thì không thể đi được nữa.  

Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, Hạ Vãn lần đầu tiên cắn chặt môi.  

"Ta sẽ ra ngoài thu hút họ, các ngươi đi trước." Ta nói.  

"Cô cô!" Hạ Vãn bất ngờ nắm lấy tay ta, nhưng ta không nhìn nó, chỉ quỳ sụp xuống trước mặt các tù binh.  

"Công chúa…" Mọi người hoảng hốt quỳ xuống theo ta.  

"Các vị đều là những trung thần lương tướng của Nam Tư, Hi Hà vô dụng, chỉ có thể ở đây cúi đầu cảm tạ các vị đại nhân, các người mới là xương sống bất khuất thực sự của Nam Tư." Ta dập đầu thật mạnh xuống đất.  

Rồi ánh mắt ta chuyển sang Hạ Lan Tri Ngôn, khuôn mặt hắn hốc hác, run rẩy quỳ trên mặt đất.  

"Từ nay về sau, Thái tử của Nam Tư, dòng m.á. u của Tri Thu, đều nhờ vào đại nhân nuôi dưỡng!" Ta lại dập đầu lần nữa.  

"Thần tuyệt đối không phụ sự ủy thác của công chúa! Chỉ cần thần còn hơi thở, nhất định bảo vệ Thái tử chu toàn!" Hắn cũng dập đầu nặng nề, m.á. u chảy ròng ròng trên trán.  

"Cô cô! Người đừng…" Hạ Vãn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta. Ta đứng dậy, cố gắng gỡ tay nó ra nhưng nó không chịu buông. Cuối cùng, ta thẳng tay tát nó một cái.  

Ta nhìn thằng bé với đôi mắt đẫm lệ, nói: "Hạ Vãn, kẻ làm nên chuyện lớn không được vướng bận tình cảm. Đi theo cậu của con đi, sau đó sống tiếp, và hãy nhớ tất cả những gì đã xảy ra trên mảnh đất này!"  

Sau đó, ta quay lại, mở cửa lều, hét lên: "Quân gia, cứu ta với!"  

"Khê cô nương?"  

Bọn lính đưa ta đến nơi an toàn, cuối cùng ta chỉ kịp hoảng hốt quay đầu nhìn lại, khói đặc cuồn cuộn, tựa như số mệnh vô thường.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!