Chương 14: (Vô Đề)

Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, thô lỗ kéo áo ta ra, nhìn vào dấu răng sâu đến lộ cả xương, nhíu mày nói: "Ngươi suýt nữa thì chết rồi đấy biết không?"

Ta ngẩng đầu lên, nói: "Ta bằng lòng."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta… ta yêu mến tướng quân."

Ngọn nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu rọi xuống chúng ta, không bị che chắn. Hắn im lặng thật lâu, rồi tránh ánh mắt ta, lẩm bẩm: "Nữ nhân Nam Tư…"

Ngày hôm sau, hắn hiếm khi không đến nhà giam, ra lệnh cho người thu dọn doanh trại, ngồi trước bàn đọc quân báo. Một lão đại phu của Nam Tư được dẫn đến, run lập cập khám bệnh cho ta.

"Cô nương này đã bôn ba vất vả, thể trạng yếu ớt………" Lão đại phu run run nói. Viên phó tướng ho khẽ một tiếng, lão vội vàng đổi giọng: "Vết thương không đáng ngại, bôi thuốc, uống vài thang là ổn thôi. Tuy nhiên, về thể chất, ta sẽ kê một phương thuốc, từ từ điều dưỡng."

Thần Đông ừm một tiếng, rồi bảo: "Đưa ông ta sang trại tù binh khám cho mấy người kia nữa. Vẫn chưa hỏi được gì, đừng để chúng chết."

"Vâng."

Phó tướng dẫn đại phu rời đi. Một lúc sau, hắn ta quay lại báo cáo: "Lão đại phu nói rằng, ngoại trừ Trịnh Long, những người kia chỉ còn sống được dăm bữa nửa tháng. Điều quan trọng là họ đều muốn chết, thuốc thang cũng chẳng có tác dụng."

Thần Đông hít một hơi sâu, như thể đang kìm nén cơn giận, nói: "Trước khi chết, hãy bắt chúng khai ra kẻ đứng sau!"

Ta đang đun trà, nghe vậy tay khẽ run.

Sau khi phó tướng rời đi, hắn bực bội ném tất cả mọi thứ xuống đất, ngả người ra ghế, nói: "Triều đình Nam Tư đã sụp đổ, ngươi nói xem vì sao còn có người còn cố gắng bám víu?"

Hắn giống như đang nói với ta, lại giống như đang tự nói với chính mình.

Ta đặt trà lên bàn, nhẹ giọng nói: "Vì họ không còn nhìn thấy hy vọng."

"Khi Nam Tư còn tồn tại, dân chúng có ruộng cày, sống cuộc đời an cư lạc nghiệp. Nhưng khi Bắc Kiền đến, họ cướp bóc tài sản, g.i.ế. c hại gia đình của họ, hơn nữa có thể thấy trong tương lai trước mắt, họ sẽ bị Bắc Kiền nô dịch, đánh đập, sống cuộc đời không bằng chết. Trong cơn tuyệt vọng dữ dội như thế, họ sẽ không đầu hàng, chỉ có thể ngày càng phản kháng quyết liệt hơn.

Vì vậy, nếu muốn họ đầu hàng, ngài nên thử cho họ một chút hy vọng."

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau mới nói: "Sau này ngươi sinh con, cũng phải dạy nó đọc sách."

Ta ngẩn ra, không biết phải nói gì. Hắn kéo ta vào lòng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. Một lát sau, hắn lại nói: "Sau này ta sẽ cướp hết sách về, cho con của chúng ta."

Ngày hôm sau, đại phu lại đến bắt mạch cho ta. Lần này, Thần Đông không có ở đó, gương mặt đại phu rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Ta nhân cơ hội bắt chuyện: "Ngài là người Lâm Nam? Có thể được mời đến đây… chắc hẳn là danh y nhỉ?"

"Không, không, hổ thẹn, hổ thẹn." Ông ta hoảng hốt nói, khóe miệng trĩu xuống, trông như sắp khóc đến nơi. Ông ta không hổ thẹn vì lời khen của ta, mà là vì năm mươi vạn người Nam Tư đã chết, còn ông ta, đang chữa bệnh cho kẻ g.i.ế. c người.

Ta nhẹ nhàng an ủi: "Ta là người ở Đô thành. Trong thời loạn lạc này, mạng sống như dây đàn, ai mà không thân bất do kỷ."

Ông ta vốn đang viết phương thuốc, tay run lên, làm rơi một giọt mực. 

Ông ta im lặng một lúc lâu. Khi đưa đơn thuốc cho ta, ông ta cố gắng nở một nụ cười, nhưng run rẩy không cười được: "Người… nhìn là biết tiểu thư được cha anh nuôi dưỡng trong nhung lụa. Nhà ta cũng có một đứa con gái nhỏ. Ta dù có mài mòn cả xương cốt già nua này, cũng không nỡ để con bé mất đi đường sống. Người như vậy……rất tốt, có thể sống là tốt rồi."

Câu cuối cùng có lẽ khiến ông ta nghĩ về con gái mình. Nếu nó rơi vào cảnh như này, ông ta nên làm thế nào? Giọng nói của ông ta nghẹn ngào.

Ta thở dài, nói: "Ta tiễn ngài một đoạn."

"Không cần, không cần đâu. Ta còn phải đem thuốc đến cho những người trong ngục. Nơi đó…"

"Ta giúp ngài mang, bọn họ tay chân vụng về, đừng để thuốc bị đổ."

Có lẽ vì biết những người này sắp chết, nên lính canh cũng không quá nghiêm ngặt. Khi thấy ta, họ chỉ tượng trưng nói một câu: "Khê cô nương, cô đến đây làm gì? Đem thuốc à? Lần sau cứ để bọn tiểu nhân làm là được."

Nơi đó chỉ là một hầm đất đơn sơ, mười mấy người bị xiềng xích quấn quanh, mặt mày dơ dáy. Ngoại trừ gã to con tên Trịnh Long còn giữ được tinh thần, những người khác đều nằm trên mặt đất, kiệt sức, không chút sức sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!