Chương 13: (Vô Đề)

Ta run rẩy nói: "Thảo nào ta mãi tìm không thấy trại thương binh, bọn họ căn bản là chẳng có. Những kẻ bị thương nhẹ thì không cần chữa trị, còn những kẻ trọng thương thì để cho chết. Thảo nào chúng ta không thể đánh thắng họ, làm sao con người có thể thắng được loài cầm thú chứ!"

Hạ Vãn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng an ủi. Đôi tay nhỏ bé của nó trong gió bắc, đã trở nên nứt nẻ khô ráp. Nước mắt ta không kìm lại được: "Nhưng bọn chúng sao dám để con làm những chuyện này, con còn nhỏ thế kia, con là thái tử Nam Tư… bọn chúng sao dám?"

Giọng của Hạ Vãn bình tĩnh hơn ta tưởng: "Cô cô, người Bắc Kiền suy nghĩ không giống chúng ta. Họ cho rằng, khi con người bị trọng thương, ác quỷ sẽ nhập thân, mang đến tai họa cho quân doanh. Vì vậy phải sớm đưa linh hồn về trời, để kẻ đó có thể tái sinh làm dũng sĩ Bắc Kiền. Còn về phần con, trong tình cảnh này, con phải can đảm gấp trăm lần người lớn mới có thể sống sót và bảo vệ cô cô."

Cơn gió lạnh mùa đông cuồng nộ thổi qua, thân hình gầy yếu của nó vẫn trầm tĩnh và thản nhiên, tựa như cây lau trước gió, cong người nhưng không gãy. 

Thực ra, thằng bé luôn kiên cường và trưởng thành hơn ta rất nhiều.

Khi đó, tiếng hát đứt quãng lại vang lên từ xa.

"… 

Thiên thời oán ghét, thần linh phẫn nộ,

Giết hết không chừa, vứt xác đồng hoang…

Mang kiếm dài, nắm chắc cung Tần,

Đầu lìa thân, lòng không hề tiếc nuối…"

Lần này giọng hát thô ráp mạnh mẽ hơn, nhưng lại có âm hưởng của tiếng khóc. 

"Con có nghe thấy không? Có người đang hát "Quốc tang"! Thật sự có người đang hát!" Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y Hạ Vãn. Nó gật đầu, nhìn xung quanh rồi ra dấu im lặng với ta.

"Đó là tù binh," nó nói, "Nhưng con không biết họ bị giam ở đâu."

Ta sững sờ, người Bắc Kiền thực dụng đến mức ghê tởm, những kẻ họ phí sức để giam giữ chắc chắn không phải người bình thường.

Đột nhiên, từ xa có binh lính gọi ta: "Khê cô nương, sao ngươi lại chạy đến đây?"

"Cô cô, người nên quay về rồi. Đừng lo lắng cho con," Hạ Vãn nói với ta.

"Chờ đã, con nói cho ta biết, làm sao con biết những gì ta đã nói hôm đó?"

"Đoán thôi."

"Không thể nào…"

Nó khẽ cười: "Thực ra không khó. Đôi mắt của con người sẽ nói cho người mọi điều. Khi đó cô cô kinh hoảng như vậy, con biết chắc người đã nói dối. Nếu không phải cô cô, thì chỉ có thể là đại tỷ. Khi con khóc, vị tướng quân ấy không khó chịu nhưng cũng không có sát khí. Con đoán cô cô đã giả mạo một thân phận khiến hắn cảm thấy hữu ích. Muối sắt, hương liệu, hay đường biển? Con đoán đó là một loại thủ công nào đó, điều này sẽ giúp chúng ta sống lâu hơn.

Có lẽ là luyện kim, dệt vải, hay gốm sứ… Cô cô nói rằng không được tùy tiện tiết lộ chuyện gia đình, và việc đúc lậu là bất hợp pháp. Vả lại bọn họ vừa đánh xong trận ở Lâm Bắc, trung tâm gốm sứ. Vậy nên, chắc chắn là gốm sứ."

Ta ngây người nhìn nó, nói: "Con thực sự rất thông minh, con, con ở trong cung cũng luôn cẩn trọng quan sát vậy sao?"

Nó không trả lời câu hỏi của ta, mà chỉ cười nhẹ: "Thực ra mọi chuyện không nguy hiểm như cô cô tưởng đâu. Ánh mắt của tướng quân nói cho con biết, từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ có ý định g.i.ế. c cô cô."

Lúc này, tên lính đã đến gần, nói: "Khê cô nương, không được thăm người đã tặng cho Cách Lỗ. Cô nương hãy mau quay về đi."

Ta không biết vì sao, nhưng cảm thấy thái độ của họ đối với ta kính cẩn hơn rất nhiều. 

Ta cố gắng mỉm cười, lòng đầy hỗn loạn, ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng thốt ra được. Cuối cùng ta chỉ có thể nói một câu: "Xin lỗi."

Hạ Vãn ngây thơ mỉm cười, vẫy vẫy bàn tay nhỏ nứt nẻ, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đừng sợ."

Đúng vậy, ta không thể sợ. Ta còn phải có được sự tin tưởng của Thần Đông trước khi Đan Si đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!