Chương 11: (Vô Đề)

Phó tướng nhận lấy thanh đao, nhát thứ hai cắt rời tai hắn, sau đó là nhát thứ ba, nhát thứ tư…

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy, ngay trước mắt ta, dần trở thành một bộ xương trắng nhầy nhụa m.á. u thịt.

"Ta không cần biết trước kia các ngươi là lính của thúc phụ hay là của đại vương…" Hắn thong thả ung dung đùa nghịch thanh đao trong tay: "Trong quân doanh của ta, kẻ không nghe lệnh, chết."

Người nọ không thể nói được nữa, chỉ run rẩy gật đầu liên hồi.

Trong một chốc, bên trong trướng yên lặng như tờ, Thần Đông tùy ý ném thanh đao xuống đất, rồi nói: "Treo hắn lên cửa, để tránh đám cựu binh kia hay quên, ta muốn nghỉ ngơi rồi."

"Dạ!"

Hai tên phó tướng lôi kẻ đã thành một đống m.á. u thịt kia ra ngoài, cửa trướng cuối cùng cũng đóng lại, Thần Đông quay đầu, ngẩn ra một chút rồi nói: "Ồ, là ngươi."

Ta đáp một tiếng, bước lại giúp hắn cởi áo giáp, vắt khăn nóng lau mặt cho hắn. Hắn vừa lau vừa nhíu mày hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Ta tên Chu Tiểu Khê."

"Ngươi không sợ ta?"

Trong căn phòng nồng nặc mùi m.á. u tanh đến mức người ta muốn nôn, hắn nhìn ta, ánh lửa từ đống than hắt vào mắt hắn, càng làm cho hắn giống một con dã thú. Ta cố gắng kìm nén cơn run rẩy của cơ thể, cúi đầu mỉm cười đáp: "Ta rất sợ tướng quân, nhưng tướng quân đã thu nhận ta cùng đệ đệ, là người tốt."

"Hừm."

Hắn hờ hững quăng thanh đao lên giường, rồi kéo ta ngồi lên đùi hắn, tay hắn luồn vào trong áo ta vuốt ve. Bàn tay hắn lạnh lẽo, thô ráp, dù ta biết trước sau cũng sẽ có ngày như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên.

"Nữ nhân Nam Tư đúng là con mẹ nó……" Hắn thì thầm vào tai ta, lực tay càng mạnh hơn.

Ta thực sự không khống chế được nữa, nước mắt dâng đầy trong mắt, không phải vì nhục nhã mà vì đau đớn, lực tay hắn quá lớn, ta cảm thấy n.g.ự. c mình sắp bị bóp nát.

Hắn đột nhiên dừng tay, hỏi: "Ngươi không muốn?"

"Ta bằng lòng hầu hạ tướng quân, chỉ là… đau quá."

Hắn rút tay ra, nằm sang phía bên kia.

"Là ngươi quá nhỏ." Hắn nghĩ một chút, rồi bổ sung: "Tuổi còn nhỏ."

……………. Ta nhất thời không biết phải nói gì.

"Nhàm chán, ngủ đi."

Chiếc giường hành quân nhỏ hẹp, khiến chúng ta phải dán sát vào nhau. Cơ thể hắn đầy mùi m.á. u và sắt thép khiến ta thấy sợ hãi, nhưng trời quá lạnh, cơ thể hắn lại ấm áp.

Ta không thể ngủ, cũng không dám cựa quậy. Hắn cũng chưa ngủ, ta nhớ lại chứng mất ngủ của hắn, lại càng thấy sợ hơn.

Bỗng nhiên hắn cất tiếng: "Người Nam Tư giống như ngươi, sẽ đọc bao nhiêu sách?"

Sách? Nam Tư trọng văn, nam nữ từ nhỏ đều phải học chữ. Ta vì ông nội không quản thúc, không học hành nghiêm túc với tiên sinh, nhưng trong cung có một thư viện lớn, Tri Thu thường đưa ta đến đó để g.i.ế. c thời gian.

"Nhà có sách, nếu muốn đọc thì có thể đọc." Ta đắn đo trả lời.

Hắn rút từ dưới gối ra một quyển sách đưa cho ta.

"Ngươi đã đọc qua quyển này chưa?"

Ta cầm lên, lật xem một chút, phát hiện đây là một quyển sách bị rách.

"Chưa đọc hết, quyển này gọi là "Đông Lâm Biên Sử", tổng cộng có năm mươi sáu quyển, đây hẳn là… quyển thứ ba, kể về những câu chuyện của danh tướng triều trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!