Giai cấp phong kiến quả thật là hại chết người ta mà. Lưu Phong thở dài một tiếng, đặt Linh nhi xuống đất, đỡ Liễu Thanh Nghi đang quỳ dưới đất đứng lên, nhân cơ hội vuốt ve bàn tay nàng. Bàn tay thiếu phụ này quả là mềm mại không xương, trong lòng Lưu Phong không khỏi rung động, nhưng Linh nhi đang đứng một bên, hắn cũng không tiện làm gì bất hảo, lập tức nghiêm mặt đạo mạo nói:
-Thanh Nghi, ta phải nói như thế nào nàng mới hiểu đây? Chúng ta đều là con người như nhau. Ta không có gì hơn nàng, nàng cũng không có gì hơn ta. Ta nhắc lại một lần nữa, chúng ta là bằng hữu không phải là chủ nô.
Liễu Thanh Nghi thu tay về, có chút sợ hãi nhìn Lưu Phong, thấp giọng lí nhí hỏi:
-Không phải chủ nô vậy mẹ con nô tỳ như thể nào có thể ở chung nhà với công tử?
"Nàng không cần lo lắng về chuyện thân phận. tương lai nếu Di Hồng viện phát triển lên, ta sẽ phong cho nàng làm quản gia của Di Hồng viện, cũng giống như Tố nương vậy."
"Công tử, người nói thật sao?" Liễu Thanh Nghi tâm tình trở nên kích động pha lẫn một chút sợ hãi.
Lưu Phong cười hắc hắc:
-Đương nhiên, đến lúc đó ắt sẽ phải nhờ đến nàng.
Liễu Thanh Nghi lại quỳ xuống nói:
-Công tử, chỉ sợ nô tỳ không thể quản việc, tất sẽ là gánh nặng cho người.
Lưu Phong dở khóc dở cười, vội vàng kéo nàng dậy:
-Không phải ta đã nói là bằng hữu rồi sao? Nàng không cần phải quỳ như vậy.
Liễu Thanh Nghi khuôn mặt lộ vẻ kỳ quái, cười nói:
-Xin lỗi công tử, nô tỳ cao hứng quá nên quên mất một chuyện.
Linh nhi đột nhiên hỏi: "Đại ca ca, quản gia là cái gì vậy?"
Lưu Phong cười giải thích:
-Quản gia. quản gia chính là sau này tất cả mọi chuyện đều sẽ do mẹ của ngươi quyết định.
Linh nhi nghe xong, suy tư nửa ngày, rồi nói:
-Hài nhi hiểu rồi, trước kia mẹ cũng đã làm quản gia.
Lưu Phong có chút kỳ quái hỏi:
-Liễu Thanh Nghi, nàng trước kia đã làm quản gia?
Liễu Thanh Nghi vẻ mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc, bản thân mình mười hai tuổi lấy chồng, mười ba tuổi sinh hạ Linh nhi, cuộc sống khó khăn chật vật, nhà còn không có ở, đâu ra mà làm quản gia!
Linh nhi nheo mắt nói:
-Mẹ trước kia là quản gia của nhà ta, quản lý hết mọi chuyện. Đại ca ca muốn mẹ làm quản gia có phải là muốn làm cha của Linh nhi hay không?
Lưu Phong bất giác đau hết cả đầu, lời này là từ một đứa bé ba tuổi nói ra. Bề ngoài ba tuổi, chỉ e là cơ trí còn lanh lợi hơn hài tử mười tuổi gấp nhiều lần.
"Linh nhi, ngươi theo ta lại đây một chút." Lưu Phong kéo Linh nhi sang một bên, thì thầm, đang định giải thích thì Linh nhi kề sát vào lỗ tai hắn nói:
-Đại ca thích mẹ của ta phải không?
"Ài! Một đứa bé chưa tới bốn tuổi biết gì mà kêu là thích cơ chứ. !" Lưu Phong tò mò hỏi:
-Ngươi biết thích là cái gì hay sao?
"Biết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!