Chương 20: Mật Đàm

Lưu Phong lập tức nhận ra ngay Tố nương tiện phụ trước mặt, cự tuyệt hắn không phải vì nàng là nữ nhân đoan chính mà hiển nhiên là vì nàng biết được bản thân mình đã nhiễm bệnh hoa liễu. Chuyện thật rõ như ban ngày.

Mục đích đã đạt được, Lưu Phong cũng không cần ả an bài cho mình cái gì là nhân vật, vưu vật. huống chi nếu để Tố nương an bài cho hắn ắt sẽ gửi cho hắn toàn là những hoa độc sắc nhọn, không giang mai thì cũng là lậu.

"Tố nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý của ta rồi" Lưu Phong lãnh đạm nói.

-Ngươi mau sắp xếp phòng ngủ cho ta, mấy ngày hôm nay đi đường mệt mỏi, ta muốn đi nghỉ sớm một chút.

Tố nương thấy Lưu Phong sắc mặc nghiêm trang, không giận mà có uy, cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi chuẩn bị phòng ốc cho hắn...

Kinh đô hoàng thành. Trong thượng thư phòng.

Hoa Hạ đại đế lúc này đang xem xét các sớ văn từ dưới dâng lên. Đọc đến mật thư của Chỉ huy sứ Phùng Nguyệt, khóe miệng khẽ xuất hiện tiếu ý, khẽ gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

-Bạch Thọ quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Người này phụ trách điều tra tình báo tại Giang Nam gần nửa năm nay quả nhiên là đã phát hiện ra rất nhiều chuyện. Ngươi thông báo cho hắn, nói hắn nhanh chóng điều tra ra tất cả các thế lực của Yến vương tại Giang Nam cho ta. Còn viên tuần phủ có quan hệ với bộ hạ của Yến vương cũng phải điều tra cho rõ ràng, bất quá nhớ dặn hắn phải chú ý, ngàn vạn lần không thể "đả thảo kinh xà".

Tất cả phải đợi mệnh lệnh của ta, mặc dù có thể tìm ra tội chứng rõ ràng nhưng cũng không thể khinh thường vọng động.

Phùng Nguyệt cung kính nói:

-Thần đã hiểu rõ.

Hoa Hạ đại đế gật đầu, sau đó tiếp nhận bức mật thư thứ hai từ tay Phùng Nguyệt.

Sau khi đọc xong, Hoa Hạ đại đế nhất thời sắc mặt đại biến, nhãn trung bắn ra quang mang kỳ lạ, ánh mắt ngưng trọng lại trên người Phùng Nguyệt:

-Hiện nay phụ trách tình báo tại Yến kinh có bao nhiêu người?

Phùng Nguyệt vội vã trả lời:

-Bệ hạ, chẳng lẽ người đã quên ba năm trước đây đã hạ chỉ cho Hoàng thái tôn Tần Kiếm Phi phụ trách tình báo ở Yến kinh sao?

Hoa Hạ đại đế ngửa mặt lên suy nghĩ một lát đoạn nói:

-Có việc này sao? Xem ra ta đã già, chuyện ba năm trước mà cũng không nhớ được.

Phùng Nguyệt vội lên tiếng an ủi:

-Bệ hạ, long thể của người bây giờ đang ở thời kỳ xuân thu cường thịnh, quên một chút việc nhỏ cũng không có gì là ghê gớm lắm. Còn có thần nhắc nhở cho bệ hạ.

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, khẽ mỉm cười, nhìn hắn hỏi:

-Phùng Nguyệt, ngươi theo ta cũng đã hai mươi năm. Ngươi nói xem ta lựa chọn Hoàng thái tôn là người kế thừa ngôi vị có chút mạo hiểm nào không?

Phùng Nguyệt không nghĩ ra thiên tử lúc này lại hỏi đến vấn đề này, sắc mặt có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nói. Mặc dù mình đã theo hầu thiên tử hai mươi năm, được thánh thượng ân sủng không ít, thế nhưng sự việc liên quan đến hoàng gia, Phùng Nguyệt cũng không dám to gan hồ ngôn loạn ngữ được.

"Thần e rằng. thần e là." Phùng Nguyệt khẽ liếc mắt phát hiện ra Hoa Hạ đại đế đang lạnh lùng nhìn mình thì từ sâu trong đáy lòng phát sinh một nỗi sợ hãi không diễn tả được, hai chân nhũn ra, lập tức quỵ gối xuống mặt đất.

Hoa Hạ đại đế thấy vậy, lập tức cười nói:

-Phùng Nguyệt, trẫm chỉ tùy tiện hỏi ngươi thôi, ngươi xem qua những thông tin tình báo này đi rồi nói ra ý kiến của người cho ta nghe.

Phùng Nguyệt căng thẳng tiếp nhận lấy mật thư tình báo đọc, đọc xong sắc mặt biến đổi liên tục, có chút bất an lo lắng.

"Yến vương mấy năm ngắn ngủi vừa qua không ngờ binh lực dưới tay đã vượt qúa hai mươi vạn. Xem ra tin đồn bên ngoài không phải là không có căn cứ. Yến vương quả thật là muốn tạo phản ư?" Hoa Hạ đại đế lạnh lùng cất tiếng, hai mắt bắn ra hai đạo lãnh quang hung bạo.

Phùng Nguyệt lúc này cũng không dám lên tiếng, ngồi im thin thít.

Hoa Hạ đại đế đột nhiên nhìn Phùng Nguyệt, cao giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!