EDITOR: HANNAH
Tôi muốn đập Đường Vực một trận quá, cho anh ta một trận tơi bời &(^#&^%^&#&^&
_ "Nhật ký chị đại"_
Câu nói đó bất ngờ dội thẳng vào tim Đường Hinh, khiến cô không kịp phản kháng, cảm giác như có thể ngất xỉu ngay tại chỗ, chân tay cứng đờ, siết chặt hộp sữa trong tay, khiến sữa trong hộp trào ra, chảy đầy ra tay cô, từng giọt chảy xuống sàn nhà, lên mũi giày của cô.
Đường Hinh giật mình, tay chân luống cuống cố gắng lau đi nhưng lại làm sữa chảy xuống càng nhiều, cô ngây người không biết phải làm gì, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Sao lại mất bình tĩnh thế chứ! Mất mặt quá đi!
Đường Vực cũng không ngờ cô lại luống cuống đến thế, đúng lúc cửa thang máy mở ra, đã tới tầng hầm để xe. Anh cầm lấy hộp sữa trong tay cô, tay đặt lên lưng cô, nói nhỏ: "Ra ngoài rồi lau tiếp."
Đường Hinh vẫn rất bối rối, vội vàng lấy lại tinh thần, bình tĩnh ừ một tiếng.
Hai người ra khỏi thang máy, đứng giữa bức tường và một chiến SUV, Đường Vực cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Trong túi có giấy ăn không?"
"Có."
Cô bỏ balo từ trên vai xuống, mở khoá, miệng túi mở ra, bên trong có son môi, các loại mỹ phẩm trang điểm, kem dưỡng da tay, thậm chí có cả băng vệ sinh.
Đường Hinh: "……"
Cô hơi xấu hổ, vừa muốn đóng balo lại, Đường Vực lại đưa tay ra, từ giữa đống đồ linh tinh lấy ra một bao giấy ăn, giúp cô đóng túi xách lại, vẻ mặt tự nhiên mở bao giấy ăn, rút ra một tờ giấy, lau tay phải đang bị ướt của cô, nhẹ nhàng chùi sạch vết sữa.
Đường Hinh tròn mắt nhìn anh nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, rút tay ra khỏi tay anh.
Đường Vực nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ: "Đừng động đậy."
Ngón tay cô thon dài trắng nõn, bị anh nắm lấy, nhẹ nhàng lau. Đường Hinh cảm thấy đầu ngón tay mình tê dại, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng hơi hụt hẫng. Tuy rằng cô đã đoán được anh muốn theo đuổi cô nhưng tới khi nghe chính anh tự mình thừa nhận, cô vẫn sững sờ như thế.
Anh cụp mắt, đuôi mắt càng dài thêm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thật sự rất quyến rũ.
Đường Hinh nhìn anh, nhoẻn miệng cười: "Anh muốn theo đuổi tôi hả?"
Tay Đường Vực khựng lại, ngước lên nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
"Anh thực sự làm tôi sợ rồi đó." Cô rút tay lại, nhẹ nhàng quét sạch dấu vết của phản ứng giật mình hoảng hốt khi nãy, vẫn tươi cười nói: "Thế anh định theo đuổi thế nào? Định mua chuộc ai thân với tôi? Định theo đuổi tôi bao lâu? Một năm hay là hai năm?"
Đường Vực nhìn cô chăm chú, trong mắt có vài phần bất lực và nhường nhịn. Nếu lúc trước anh không từ chối cô, không mua chuộc cô giúp anh theo đuổi Minh Chúc thì có lẽ đã chẳng có chuyện gì, cô cũng chẳng so đo với anh. Nhưng anh đã từ chối cô rồi, khiến mối quan hệ giữa hai người đóng băng, giờ lại muốn theo đuổi cô, đương nhiên chuyện cũ sẽ trở thành cái dằm đâm sâu vào tim cô.
Theo đuổi như thế nào? Theo đuổi bao lâu?
Cô biết rất rõ chuyện anh theo đuổi Minh Chúc trước đây, bất kể anh định làm gì, cô đều sẽ đoán được tương đối.
Trước khi Đường Vực quyết định theo đuổi cô, anh đã lục lại trí nhớ những chuyện trước đây, phân tích lại một lượt, anh biết với cá tính của Đường Hinh, muốn quay đầu theo đuổi cô sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng anh không có cách nào buông tay.
Dù bằng giá nào, anh cũng phải theo đuổi cô.
Đường Vực nhìn cô, nói: "Tôi sẽ tự mình theo đuổi em, theo đuổi tới khi em đồng ý mới thôi."
Ánh mắt anh nhìn cô quá thẳng thắn chân thành, bao nhiêu cảm xúc chôn giấu từ lâu đều bộc lộ qua những lời này. Đường Hinh bị anh nhìn tới mức tim đập rộn, không dám ngẩng đầu nhìn anh, cụp mắt xuống nhìn sang hướng khác, âm thầm hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, đáp: "Đường Vực, chính anh từng nói, tôi không phải tuýp con gái mà anh thích, chúng ta ở bên nhau sẽ không hợp. Tôi chấp nhận.
Liệu có phải sau khi tôi rời đi, anh cảm thấy không quen nên mới muốn theo đuổi tôi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!