Chương 7: Hết nợ

Không chỉ Kha Nguyên không dám tin, mà đến cả Chu Tử Thiên đồng đội cùng phe cũng muốn nắm lấy vai Kỳ Hoà lắc mạnh, gào lên: Cái gì mà bắt người ta quỳ lạy chứ! Siêu năng lực của cậu chẳng phải là 'lực' sao!?

Rồi hắn bỗng khựng lại: ...Ể, 'lực' á?

Diêm Xuyên Bách bình tĩnh nhìn sang, như thể đã đoán trước được rồi.

Dưới ánh mắt của mọi người, máu nóng của Kha Nguyên dồn thẳng l*n đ*nh đầu, hắn gằn giọng: "... Tao sẽ giết mày!"

Sấm sét tụ lại lần nữa, phóng thẳng về phía Kỳ Hoà —

Nhưng một cây roi quất tới còn nhanh hơn.

Cành cây trong tay Mạnh Nghiên hóa thành một cây roi dài, chuẩn xác xuyên qua tia điện, quật thẳng lên mặt Kha Nguyên. Bốp!

"... Cái đệt mịa!"

Luồng điện đang lao tới chợt tan biến ngay giữa không trung vì cơn đau.

"Anh còn dám đánh cả bạn tôi!" Mạnh Nghiên trừng mắt giận dữ.

Ở phía sau, ngón tay Diêm Xuyên Bách hơi nhấc lên cũng buông xuống.

Không khí căng như dây đàn, mùi thuốc súng nồng nặc chỉ chực bùng nổ.

Hệ thống la í ới trong đầu của Kỳ Hoà: [Loạn thành nồi cám heo rồi! Cốt truyện! Thiết lập nhân vật!]

"Ài, vậy càng thú vị chứ sao."

Kỳ Hòa càng hài lòng, giơ tay chỉ ba kẻ đối diện nãy giờ đang cố giảm đi sự tồn tại, cả ba không kịp đề phòng mà "bịch bịch bịch" ba tiếng, đồng loạt quỳ sụp xuống trước mặt Mạnh Nghiên.

"Mấy người cũng quỳ luôn đi, khỏi ai nạnh ai."

Cậu quay sang bảo Mạnh Nghiên, "Đánh đi."

Mạnh Nghiên, "..."

Một tay cô cầm roi, nhìn mấy kẻ đang quỳ phục dưới chân mình, trong thoáng chốc cứ ngỡ bản thân đã biến thành nữ hoàng.

Xung quanh cũng thoáng cái im lặng.

Đau một chứ nhục mười.

Đối phương bừng tỉnh, chửi thề một tiếng, đủ loại siêu năng lực tấn công họ! Ngay khi hiện trường sắp biến thành hỗn chiến đến nơi thì một giọng nói từ trong loa phát thanh trên bức tường xám vang lên: "Trong phạm vi tuần tra của căn cứ cấm đánh nhau. Ai vi phạm sẽ vĩnh viễn bị trục xuất khỏi căn cứ Ⅰ."

Giọng khá trẻ, nghe còn rất hiền hòa.

Những luồng năng lượng siêu nhiên đang lao giữa không trung đột nhiên ngừng lại —

Nhóm Kha Nguyên tức đến hộc máu: Mịa nó, lúc họ bị đè ra đánh thì im re, đến lượt họ đánh trả thì mới nhớ ra "không được đánh nhau" à!

Kỳ Hoà nhìn động tác dừng đột ngột của họ, khẽ nhướng mày.

Bên cạnh, Chu Tử Thiên ho nhẹ một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, "... Cậu cũng tạm thu năng lực lại đi."

Cậu như mới sực nhớ ra, thu tay lại.

Đối phương lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn bọn họ chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống.

Kha Nguyên mấp máy môi: Tụi mày chờ đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!