Chương 63: Kết cục IF (4)

Tại bãi đất trống ở rìa cánh rừng phía tây.

Bảng thông báo hiện lên: [Người chơi Phi Tiêu tiêu diệt thành công, nhận 30 điểm; nhận thêm 160×50% điểm từ người chơi Y. Không có kỹ năng kế thừa.]

Phi Tiêu "Chậc" một tiếng, thu tay về, "Thằng này nhảy số cũng nhanh thật đấy. Chắc xác định chạy không thoát nên dứt khoát từ bỏ phòng thủ luôn, chuyển hết [Kỹ năng] cho đồng đội rồi."

Đồng đội của hắn tiếp lời, "Bảo sao lúc nãy ngay cả [Tàng hình] mà nó cũng không dùng, chắc để dành lại cho Q."

"Vậy nó lấy bản thân ra để câu chiêu rồi dồn điểm cho Q à?"

"Thôi kệ mịa, dù sao cũng lấy được điểm rồi, đã vậy còn giết được đồng đội của Q thì coi như cũng lời." Phi Tiêu gọi đội mình lại, "Đi thôi."

Nói xong cũng quay người biến mất vào rừng.

Trước thác nước vùng núi phía bắc.

Mọi người đều thu ánh mắt lại, đội trưởng nhìn Kỳ Hòa cười khà khà nói, "Q à, thằng lính mới của mày oẳng rồi kìa."

Kỳ Hòa hơi nhíu mày lại.

Một kỹ năng màu tím bất ngờ đánh úp từ phía sau! Giết luôn Phong Đình, người vừa bị phá giáp trong lúc giao chiến ban nãy.

Đó là kỹ năng cậu vừa nhận được từ chỗ Diêm Xuyên Bách.

[Người chơi Phong Đình, out.]

[Người chơi Q tiêu diệt thành công...]

Kỳ Hòa cũng cười với người đối diện, "Lính của anh cũng oẳng rồi đấy thây."

"..."

Trên kênh chat: [Q đúng là chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt dù chỉ một giây nhỉ.]

[Vậy là Y đã chuyển hết tài sản qua cho Q trước khi chết rồi hả?]

[Cái dở của đội Q là hai người cách nhau xa quá, không có cách nào liên lạc được.]

CSl. B không thiết lập kênh liên lạc nội bộ.

—— Việc trao đổi thông tin là một điều tất yếu cho các thuật toán chiến lược. Do đó các đội thường thích chiến đấu tập thể để tiện giao tiếp dễ dàng hơn. Khoảng cách quá xa đồng nghĩa với việc không biết được tình hình của đồng đội như thế nào.

[Nếu ở gần nhau thì với mấy pha ảo lòi của Q, biết đâu Y đã được cứu rồi.]

Bóng dáng Phong Đình tan biến khỏi đấu trường.

"Phong Đình!!!"

Bên kia sững người trong chốc lát, cũng nhận ra Y đã chuyển hết toàn bộ kỹ năng trước khi "chết" lại cho Kỳ Hoà.

Ánh mắt của Kỳ Hòa sáng rực lên, cậu khẽ nhếch môi đầy khiêu khích, "Đoán xem trên người tôi còn gì nữa nào?"

Cậu đứng yên ở đó, chỉ xét về khí thế thôi cũng đã khiến người ta muốn co giò bỏ chạy rồi.

Đội trưởng bên kia nín thở nhìn cậu chằm chằm hai giây.

Kỹ năng của mỗi mùa giải đều sẽ khác nhau, bọn họ lại không có góc nhìn thượng đế như người xem, cũng không có lượng thông tin mà Kỳ Hòa góp nhặt được ở ván đầu. Đến giờ vẫn không rõ trong sân còn sót kỹ năng nào.

Mặc dù không biết, nhưng vẫn có thể suy luận được ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!