Sau khi xác nhận được phương thức lây nhiễm mới, bốn đại căn cứ đồng thời bước vào trạng thái phòng thủ toàn diện, tiến hành sàng lọc và cách ly ngay từ bên trong.
May thay, việc lây nhiễm chủ yếu chỉ thông qua đường máu.
Cho dù phát hiện ra người mang theo ký sinh thật, nhưng cũng không khiến phạm vi lây lan bị mở rộng, còn kịp thời kiểm soát tình huống xuống mức thấp nhất trước khi virus bùng phát.
[Hên là trộm được kịch bản chính á.] Hệ thống vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Đó gọi là thăm dò." Kỳ Hòa nhẹ nhàng sửa lại cho đúng.
"Việc sàng lọc sẽ có người phụ trách. Tiếp theo là điểm thông tin thứ hai."
— Nguồn gốc lây nhiễm.
Ngày hôm sau, cửa căn hộ của cậu đã bị gõ.
"Cốc cốc" hai tiếng, cửa mở ra, người đứng bên ngoài là phụ tá sĩ quan, hắn đưa một xấp tin tức tổng hợp cho cậu, "Anh Du bận nên không đi được, nên nhờ tôi mang đến cho cậu cái này."
"Cảm ơn anh nhé."
Kỳ Hòa nhận lấy rồi đóng cửa lại.
Cậu ngồi xuống ghế sô pha, trải toàn bộ chồng tài liệu lên bàn trà. Sau tận thế, rất nhiều thông tin bị thất lạc, một số đến từ trang mạng, số khác là báo giấy.
Còn có mấy bản không rõ ngày tháng cần phải sắp xếp lại từ đầu nữa.
Kỳ Hòa lật sơ vài trang trước, than nhẹ, "Nhiều việc phải làm lắm đây..."
Sau đó cậu vỗ vỗ hệ thống, bảo nó lấy ra mấy chỗ đánh dấu trước đó để đối chiếu từng cái một.
Lượng thông tin cực kỳ phức tạp.
Nhưng cũng may, ánh mắt Kỳ Hòa tập trung lại, lật trang đầu tiên ra: Việc cậu giỏi nhất chính là xử lý dữ liệu...
Một chồng tài liệu dày cộp được sắp xếp từ sáng đến hoàng hôn.
Các mốc thời gian đã được sắp xếp lại một cách hoàn chỉnh, những thông tin không liên quan cũng đã bị lược bỏ đi.
Mà Kỳ Hòa có một cái tật xấu, đó là cứ hễ tập trung thì quên cả ăn cả ngủ. Cho nên giữa chừng hệ thống mới khẽ khàng lên tiếng: [... Ngài còn nhớ mình du hành tới đây kiểu gì không?]
Cậu tự động lọc tiếng ồn, nâng tay lên "Suỵt" một tiếng.
Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
Màn đêm cũng đang dần buông ngoài cửa sổ.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi tiếng "sột soạt" lật giấy. Dưới trạng thái tập trung cao độ, Kỳ Hòa như thấy bản thân quay về những hôm thức trắng đêm để phân tích dữ liệu trước kia.
Rồi mệt mỏi kéo đến, cậu đặt xấp tài liệu xuống, ngả đầu lên sô pha nhắm mắt lại một chút.
Một lần nhắm mắt này không biết đã qua bao lâu.
Trong mơ màng, có tiếng "tít" vang lên rồi chìm vào biển lặng. Cậu dường như mơ thấy mình đã trở về thế giới cũ, thế nên dù có động tĩnh nhỏ cũng không lập tức tỉnh dậy ngay.
Lúc mở mắt ra, bên cạnh đã có một bóng người.
Kỳ Hòa giật mình bật dậy, theo phản xạ đặt tay lên khẩu súng —
Diêm Xuyên Bách nghiêng mặt, thản nhiên nói, "Em dậy rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!