Chương 5: Tình huống bất ngờ

Một sự im lặng kéo dài tròn chỉnh mười giây.

Sau hồi lâu, họng súng kề bên eo cậu mới khẽ dịch ra.

Diêm Xuyên Bạch rời khỏi người cậu, thân hình cao lớn nhoáng cái đã đi đến chỗ bàn làm việc, ngay sau đó "tách" một tiếng, cả căn phòng sáng lên.

Kỳ Hòa giành lại được hơi thở, ngồi dậy nhìn sang.

Diêm Xuyên Bạch đang dựa vào bàn làm việc, châm một ngọn đèn dầu.

Những ngón tay thon dài xoay nhẹ cái chụp đèn, hàng mi đổ bóng lờ mờ dưới mắt, bộ dạng lười nhác, khó nhìn thấu tâm tư.

Kỳ Hòa ngồi dậy khỏi sô pha: "Ê hệ thống, đoạn kịch này đã kết thúc chưa vậy?"

Từ lúc cậu chọn 'trộm người', hệ thống đã sốc đến đứng hình luôn rồi, giờ nó mới hoàn hồn lại, toàn bộ hệ thống đều run rẩy: [Chỉ có năm giây kịch bản thôi, ngài không thể chọn cái gì tốt hơn để trộm à!?]

"Đã dính đến chữ 'trộm' thì làm gì có cái nào tốt được chứ."

Kỳ Hòa lắc đầu, "Trộm nghe? Trộm nhìn? Hay trộm lấy nửa ngày nằm phè hả?"

[Ngài có thể trộm sách mà.] Hệ thống cắn răng chịu đựng, mặt đỏ lên, [Chuyện đọc sách ấy, cũng đâu xấu đâu.]

"..."

Khi hai bên đang tranh luận, Diêm Xuyên Bách đã đặt đèn dầu lên bàn, xoay người lại: "Định giở trò xấu với tôi?"

Hắn khoanh tay, "Thật không? Nói tôi nghe kế hoạch của cậu đi."

Kỳ Hòa nhìn thẳng: "Này hệ thống, anh ta còn chưa chuyển tao 50 mà."[1]

[1] có thể hiểu là chưa chuyển tiền mà đòi nhỏ trả lời á

[...]

Chốc lát, dưới ánh nhìn đăm đăm của Diêm Xuyên Bách, cậu nói: "Không có kế hoạch gì hết, chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi."

Ánh mắt Diêm Xuyên Bách dùng lại trên người cậu: "Với bộ dạng hiện tại của cậu..."

Hắn ngừng hai giây. Dưới ánh đèn vàng ngả tối, chỉ thấy Kỳ Hòa nửa nằm trên sô pha, áo thun hằn lên mấy nếp gấp, làn da phía dưới nóng đến đỏ lừ. Anh tiếp tục nói, "Thì có thể làm gì tôi?"

Kỳ Hòa không để lộ sơ hở: "Còn làm được nhiều nữa là."

"Ồ..." Diêm Xuyên Bách chống hai tay ra sau, mang theo dáng vẻ không sợ chết, "Thế cho cậu một cơ hội đấy, để tôi xem thử cậu tính làm gì tôi."

Kỳ Hòa mệt mỏi: "Giờ tôi hết hứng rồi."

"..."

Cậu đứng dậy: "Cũng đã trễ, chúng ta đi ngủ tiếp thôi."

Nói xong liền đi về phía phòng trong.

Tầm mắt Diêm Xuyên Bách dõi theo, không truy hỏi thêm, cũng không ngăn cản. Kỳ Hòa vừa đẩy cửa phòng trong, sau lưng bỗng vang lên giọng nói không nặng không nhẹ: "Mặc kệ cậu đang toan tính cái gì..."

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Diêm Xuyên Bách chống tay lên bàn, cái bóng in trên tường khẽ cử động, giọng điệu lạnh tanh gần như không nghe ra cảnh cáo: "Nếu đe dọa đến người khác trong đội, tôi sẽ không nương tay đâu."

"Điều đó áp dụng cho tất cả mọi người."

Kỳ Hòa khựng lại chốc lát, "Được thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!