Kỳ Hòa sững người mất mấy giây.
Vầng trán lành lạnh kia tựa lên hõm vai cậu, khiến toàn thân cậu khẽ rùng mình một cái, mà trái ngược lại, hơi thở phả xuống làn da nơi xương quai xanh cậu thì nóng rát vô cùng.
Diêm Xuyên Bách nói, ảnh phải lòng cậu á?
Não bộ của cậu đang cố gắng phân tích nhưng giữa chừng giống như là bị kẹt cứng lại vậy.
Cánh tay kề bên hông cậu dường như nóng dần lên, trong khoảnh khắc cậu im lặng, vài sợi tóc khẽ phớt qua da cậu, mang theo một cơn ngứa râm ran.
Một lát sau Kỳ Hòa mới nghiêng đầu đánh giá, "... Anh có chỗ nào không ổn hả?"
"..."
Diêm Xuyên Bách hơi gượng dậy, muốn cười nhưng lại không cười, nhìn cậu nói, "Ha, anh đang rất tỉnh táo luôn đấy."
Kỳ Hòa nghẹn một nhịp: Vậy tức là ảnh, nói thật á?
Tại sao chứ? Cậu rơi vào suy tư, "Là vì tôi cứu anh sao?"
Diêm Xuyên Bách khẽ cười, "Không phải lý do nông cạn thế đâu."
Cảm giác rung động của anh đã bắt đầu từ rất sớm rồi.
Kỳ Hòa cụp mắt ngẫm nghĩ, "Hay là từ cái lần 'ngoài ý muốn' trong phòng huấn luyện?"
"Ngoài ý muốn?" Diêm Xuyên Bách nhướng mày lặp lại.
Anh chống một tay bên hông còn lại, nhìn Kỳ Hòa nói, "Cũng có thể gọi đó là tai nạn 'ngoài ý muốn'... Dù sao thì lúc đó anh cũng chưa có ý định để em thấy mặt này của anh. Nhưng chính em đã nói, là có thể chịu được tất cả của anh -"
Đáy mắt anh vẫn còn nguyên cái khí thế xâm lược mạnh mẽ kia.
Ở trong tình cảnh thế này mà còn nói ra những lời đó nữa, quả thật khiến trái tim của Kỳ Hòa phải giật thót lên một cái.
Sau đó ánh mắt Diêm Xuyên Bách dần dịu lại, nét mặt trở về với vẻ lười nhác thường ngày, có điều giọng anh lại vô cùng nghiêm túc, "Cũng như mọi con số chỉ có ý nghĩa vì một người cụ thể, thì anh có cảm xúc thế này cũng chỉ vì... Đó là em."
Ánh mắt anh không hề che giấu mà hướng thẳng về phía cậu.
Ngón tay Kỳ Hòa khẽ cựa quậy, cảm giác bị hôn lên bên gáy lại ùa về. Nó nóng rực, mềm mại, lưu luyến...
Thì ra, ngay từ đầu Diêm Xuyên Bách đã muốn hôn cậu rồi sao?
Cậu lấy lại bình tĩnh trong hai giây, "Ê hệ thống."
Trong đầu nín thở: [... Hmm?]
Kỳ Hòa nói, "Đây là câu dài nhất mà Diêm Xuyên Bách từng nói trừ cái lúc khen Quan Thượng đấy."
[...]
Hệ thống khẽ nhắm mắt lại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Đúng lúc này máy liên lạc đột nhiên kêu lên hai tiếng, tít tít! Kỳ Hòa cúi đầu móc ra xem, "Tôi nhận tin nhắn cái đã."
Diêm Xuyên Bách hơi lùi ra, nhường một khoảng trống cho cậu, "Ừm."
Những đường vân xanh tím bên má anh đang dần mờ đi, môi cũng dần có lại sắc hồng, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần phải ở đây thêm một lúc nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!