Chương 44: Xoay chuyển

Đồng tử của Nhạc Vân Dục chấn động dữ dội.

Hắn lật đật liếc qua Diêm Xuyên Bách, rồi lại nhìn về phía Kỳ Hòa, "... Hát với tôi á?"

[Còn 2 giây nữa trước khi kết thúc cốt truyện.]

-- Không còn thời gian nữa.

Trong lúc gấp gáp, Kỳ Hòa thốt lên một tiếng, "Hey."

Câu tiếp theo trôi ra theo tiếng thở, "Tôi thật sự rất nhớ em..."[1]

[1] "Hey, tôi thật sự rất nhớ em" là trích từ bài "Nếu không có em"

- OST Huyền của Ôn Noãn

Nhạc Vân Dục căn bản không rút tay ra được.

Hắn trợn to mắt: Nhớ cái con khỉ khô gì, nhớ tôi chết hả?

Ngay khi hát xong câu đó, trong đầu Kỳ Hòa liền vang lên một tiếng 'Tít!': [Cốt truyện đã thông qua, chờ lần phát động tiếp theo.]

Kỳ Hòa thở phào, buông tay Nhạc Vân Dục ra.

Dưới ánh mắt chăm chú không một tiếng động của mọi người, cậu bình thản nói, "Tự dưng hát xong câu này tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi."

Mọi người, "..."

Gia Cát Độn cầm cái bánh bao đang cắn dở nhìn Kỳ Hòa, lúng ta lúng túng nói, "Tôi biết ngay mà, cậu không thể chỉ ăn mỗi canh mà không ăn tinh bột được đâu."

Kỳ Hòa, "..."

Kịch bản kết thúc, cảm giác kiệt sức trong người cậu cũng dần biến mất. Cậu điều chỉnh lại hơi thở rồi chống tay ngồi dậy. Ánh mắt xung quanh vẫn dõi theo cậu, Tịch Mạt Thanh lên tiếng, "Hay gọi quân y đến kiểm tra một chút nhé?"

"Không cần đâu."

Kỳ Hòa ngồi xuống lại bàn ăn, "Ăn chút tinh bột là ổn thôi ấy mà."

Trên khuôn mặt tái nhợt của cậu dần hồng hào trở lại.

Thấy cậu có vẻ không sao thì mọi người cũng ngồi xuống ăn tiếp. Chỉ có Diêm Xuyên Bách là vẫn dựa người vào tường, tầm mắt không rời khỏi Kỳ Hòa.

Kỳ Hòa không để ý đến ánh mắt xung quanh. Cậu cúi đầu cắn một miếng bánh bao, trong đầu chắt lọc lại thông tin giữa các dòng chữ ban nãy: bị lây nhiễm; chờ lần phát động tiếp theo.

Quả nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ 'khiến Diêm Xuyên Bách bị lây nhiễm' thì vai diễn của cậu cũng chuẩn bị offline luôn rồi...

Ăn xong, mọi người lần lượt trở về phòng canh gác.

Diêm Xuyên Bách và Kỳ Hòa đi ở đằng trước, còn phụ tá đi phía sau cách họ một đoạn. Cả hai im lặng đi được một lúc thì Diêm Xuyên Bách bỗng hỏi cậu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, "Vừa nãy cậu bị sao vậy?"

Kỳ Hòa, "Thiếu tinh bột nên hạ đường huyết á mà."

Nghe vậy Diêm Xuyên Bách liếc cậu một cái, cách vài giây lại hỏi, "Thế cái cậu vừa ăn là gì?"

Bước chân của Kỳ Hòa hơi khựng lại.

Cậu không biết Diêm Xuyên Bách chỉ hỏi bâng quơ hay là đang dò xét điều gì, vì thế cố ý nhấn mạnh chữ phía trước, "Canh 'cao' á."

Hơi thở của người bên cạnh dường như cũng lặng đi, "Đậu hủ với cải thảo mà gọi là canh hầm xương[2] cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!