Kỳ Hòa khẽ nhếch môi cười, "Ừm."
Sau đó cậu lại nói với hệ thống, "Từ giờ trở đi, mày phải tuyệt đối tin tưởng tao."
Chuỗi số liệu của hệ thống có hơi rối loạn: [Thế tôi phải làm gì đây?]
"Nói cho tao biết mã nguồn của mày đi."
Mã nguồn là nền tảng cơ bản của toàn bộ chương trình. Trong đầu cậu im bặt hai giây rồi một loạt mã dài thượt trực tiếp hiện lên tâm trí cậu.
Kỳ Hoà lướt mắt qua từng dòng, vừa phân tích vừa nói, "Tiếp theo, tao sẽ viết lại một chương trình khác cho mày."
Hệ thống chấn động: [Bộ làm vậy không kích hoạt cảnh báo sao?]
"Chỉ cần chương trình vẫn chạy bình thường thì sẽ không báo lỗi đâu. Nếu không thì mấy cái bug trên bảng điều khiển đã được sửa từ lâu rồi."
Nói rồi Kỳ Hoà bắt tay vào chỉnh sửa.
Giọng hệ thống trở nên đứt quãng: [Ê khoan nha... Tại sao ngài... Lại biết cả cái này vậy?]
"Hồi còn làm game tester, tao cũng thường gặp mấy chương trình bug kiểu vậy mà."
Kỳ Hoà vừa sửa vừa trả lời nó, "Tao cũng từng tiếp xúc với không ít mã code rồi nên mày cứ an tâm, tao sẽ dùng cách thích hợp nhất để khiến mày nhiễm virus."
Đôi mắt cậu khẽ híp lại, ánh sáng trong đáy mắt chuyển động, "Thêm vài lớp tường lửa nữa là xong. Như vậy, khi hệ thống chính thu hồi mày về để kiểm tra thì tường lửa sẽ được kích hoạt, khiến nó bị virus tấn công."
[Thế trong lúc tôi bị thu hồi thì chỗ ngài sẽ ra sao?]
"Mày còn nhớ cái lần tao kích hoạt chương trình cảnh báo không?"
Lần đó là trong buổi liên hoan tại nhà, cậu từng thử hỏi nó: Nếu nói thẳng với Diêm Xuyên Bách về kịch bản thì sẽ như thế nào? Khi ấy, chương trình cảnh báo đã được khởi động, còn hệ thống thì biến mất trong giây lát.
"Nếu mày biến mất thì rất có khả năng chương trình cảnh báo sẽ tiếp quản thay mày, để đăng tải nhiệm vụ kịch bản tiếp theo lên."
Từng dòng code được viết lại hoàn chỉnh.
Hệ thống cảm thấy bản thân nó như biến thành một vật chứa độc: [... Tôi cảm giác toàn thân như tràn đầy sức mạnh!]
"Chứ còn gì nữa." Kỳ Hòa cười vui vẻ, nói cho nó bước cuối cùng, "Khi mày hoàn tất việc lây nhiễm vào hệ thống chính, chương trình cảnh báo cũng sẽ sụp đổ theo. Đến lúc đó, tao sẽ biết là mày đã hoàn thành và -"
"Tao sẽ đón mày về."
Hệ thống như chững lại vài giây: [... Vâng.]
Sau đó nó hỏi: [Vậy giờ phải làm sao thì tôi mới bị thu hồi đây?]
Nếu chỉ kích hoạt mỗi cảnh báo thôi, thì thời gian bị ủy quyền tạm thời ngắn ngủi ấy sẽ không đủ để nó lây nhiễm cho hệ thống chính.
Dòng code cuối cùng rơi xuống.
Kỳ Hoà thả lỏng bộ não đang hoạt động quá tải của mình xíu, rồi hít một hơi thật sâu đứng dậy.
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu sáng rực ánh sao.
Một cơn gió nhẹ lướt qua làm góc áo cậu khẽ bay lên, "Ê hệ thống, mày vẫn luôn muốn biết lần tiến hóa thứ ba của tao là gì đúng không?"
[... Sao ạ?]
Kỳ Hòa nâng một tay lên, cổ tay của bên còn lại đeo đồng hồ thông minh cũng được đưa ngang tầm mắt. Giữa khe hở của hai tay đan chéo nhau, lộ ra một luồng sáng phát ra từ đáy mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!