Chương 42: Cốt truyện cuối cùng.

Tít! Cốt truyện quan trọng đã thông qua.

Kỳ Hòa vọt đến chỗ an toàn, sau đó dừng lại đặt thẳng Diêm Xuyên Bách xuống đất, ngắm nghía anh một lượt, "Cảm giác thế nào?"

Diêm Xuyên Bách lấy lại bình tĩnh trong giây lát, "Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy."

Nhớ hồi Kỳ Hòa mới thức tỉnh siêu năng lực cũng từng vác cái cây lên như này vậy.

Kỳ Hòa tự động cắt câu lấy chữ 'Giống như lần đầu', chờ anh bình ổn xong thì quay lại đối diện với sóng zombie đen thùi lùi bên dưới, cũng tiện tay ném cho anh hai ống dinh dưỡng phiên bản nâng cấp, "Cầm lấy bổ sung đi."

'Bộp' một tiếng, Diêm Xuyên Bách đón lấy.

Ngay sau đó Kỳ Hòa lại ném cho anh thêm một khẩu súng, chính là khẩu súng mà anh thường hay dùng nhất, "Anh dùng tạm khẩu này đi."

"Ừm." Diêm Xuyên Bách lại bắt lấy, một tay mở nắp ống dinh dưỡng, tay còn lại không ngừng bắn, cò súng liên tục được bóp xuống. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Nhắm thẳng vào lũ zombie.

Sức mạnh tinh thần được bổ sung, toàn bộ đều dùng để duy trì lớp băng trên cao.

Bên cạnh, Kỳ Hòa nhìn chằm chằm về phía trước.

Cậu giơ một tay lên, cả bầy zombie đang thông qua miệng hố sụt tràn vào lập tức bị nhấc bổng lên, rồi rơi ầm xuống. Rầm!!!

Lớp băng vỡ phía dưới như những lưỡi dao sắc nhọn, đâm xuyên thân thể và đầu của chúng.

Hết đợt thanh trừng này đến đợt thanh trừng khác.

Hệ thống vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú vượt qua kịch bản chỉ với đúng một giây cuối cùng của cậu, cảm xúc của nó rất chi là rối loạn: [Nếu lúc đó không có điếu thuốc ấy thì ngài tính sao hả?]

Kỳ Hòa thản nhiên đáp, "Thì tao sẽ sinh ra cảm xúc anh hùng hào kiệt á."

[...]

Hệ thống nghẹn lời: [Ngài nhất định phải trừu tượng như vậy sao!]

Bùm! Một sợi dây leo khổng lồ bị thao túng quét bay cả đám zombie.

Kỳ Hòa dịu giọng, "Nếu không thì tao sẽ rút cái khác, lo gì."Đợt biến dị cuối cùng cũng bị dọn sạch.

Kỳ Hòa dừng tay, Diêm Xuyên Bách cắm súng lại vào bên hông, "Trở về thành thôi."

Hai người bước qua cổng thành mới xây.

Vào bên trong, toàn bộ thành phố ngầm liền hiện ra trước mắt: Nó không khác mấy so với thành phố thông thường, nhà cửa và đường xá rải rác khắp nơi, chiều cao các tòa nhà thường từ ba đến năm tầng.

Mặt đất phía trên đã sụp nhiều chỗ, các hố lớn được lớp băng vá lại, ánh sáng chiếu xuyên qua lớp băng trong vắt ấy rồi rọi xuống cả tòa thành bên dưới.

Trong thành nơi nơi đều là các dị nhân đang đi tuần tra.

Vừa đi được một đoạn, đã thấy cậu phụ tá dẫn một tiểu đội tiến đến. Nhìn thấy Kỳ Hòa, hắn vui mừng ra mặt, "Cậu Kỳ!"

Rồi hắn lại nhìn sang Diêm Xuyên Bách, "Thượng tá, anh không sao chứ?"

"Không sao." Vẻ mặt Diêm Xuyên Bách điềm nhiên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay gắng sức, anh vẫn kiên định trước mặt quân lính của mình.

Phụ tá yên tâm, "Đợt tấn công đã kết thúc, các dị nhân cấp S từ các hướng khác chắc cũng sắp quay lại rồi đó ạ."

Diêm Xuyên Bách sải bước về phía trước, "Vào phòng nghỉ rồi nói."

Phòng nghỉ được xây tại trung tâm thành phố F.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!