Chương 40: Kích hoạt (3)

Hệ thống nghẹn một lúc rồi mới rặn ra hai chữ: [... Không phải.]

Kỳ Hòa, "Theo logic của mày thì phải là như thế chớ."

[...] Hệ thống nghển cổ lên, không tiếc bôi đen bản thân: [Thì tôi hổng có logic á.]

Kỳ Hòa lắc đầu ngao ngán, quay lại ngồi xuống ghế sô pha.

Ngọn đèn nhạt màu bên cạnh vẫn chưa tắt, ánh sáng mơ hồ phủ lên người cậu và mặt bàn bóng loáng.

Ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm yên tĩnh, ánh sáng nhỏ vụn như bụi sao.

Kỳ Hòa ở một bên rũ mắt suy nghĩ: Tại sao Diêm Xuyên Bách lại tán tỉnh cậu nhỉ? Anh cũng hứng lên nhất thời giống cậu sao?

Hay là...

Cậu bỗng đặt một tay lên bên gáy.

Chẳng lẽ cái lần ở trong phòng huấn luyện, lúc anh đè cậu xuống hôn ấy, thật sự có cảm giác à?

Giọng hệ thống run rẩy vang lên: [Ngài ngộ ra cái gì rồi sao?]

"Không có gì." Kỳ Hòa thu hồi suy nghĩ.

Với 'thiết lập nhân vật' của Diêm Xuyên Bách, cộng thêm mối quan hệ giữa cả hai thì đối phương hẳn là không nên thích cậu mới đúng. Nhưng khoảnh khắc mập mờ vừa rồi lại không giống như đang giả vờ --

Nhịp tim cậu vô thức tăng nhanh. Giống như bị cái kiểu lấp lửng nửa đùa nửa thật này của đối phương khơi dậy một loại tò mò và máu hơn thua bên trong cậu.

Tất nhiên cũng có thể là do cậu hiểu lầm.

[Vậy giờ ngài cảm thấy thế nào?]

Kỳ Hòa đè xuống cơn rùng mình khe khẽ khi nãy, điềm nhiên nói, "Để quan sát thêm đã rồi tính."

Hệ thống cứng họng, trái tim như bị treo lơ lửng: [... Sao chuyện gì qua cái miệng của ngài cũng thành thí nghiệm thế?]

"Bệnh nghề nghiệp ấy mà."Sáng hôm sau là cuộc họp thường kỳ của cấp S.

Kỳ Hòa sửa soạn xong rồi đến viện nghiên cứu. Khi cậu đẩy cửa bước vào thì ba người kia đã có mặt đầy đủ, chỉ có Du Thiên Tinh còn đang bận thí nghiệm, nói là sẽ đến trễ vài phút.

Vừa vào, Kỳ Hòa đã chạm mắt với Diêm Xuyên Bách.

Cả hai đều trông rất bình thường.

Kỳ Hòa kéo ghế ra ngồi xuống như thường lệ, nhớ lại chuyện tối qua, cậu quay sang nhìn người kia, công khai quan sát một cách rất chi là tỉ mỉ.

Đốt ngón tay đặt trên bàn của ai đó khẽ gập lại. Anh quay đầu, tầm mắt cụp xuống hỏi, "Cậu nhìn gì đấy?"

Kỳ Hòa var thẳng luôn, "Tối qua anh nói vậy là có ý gì?"

Hô hấp của Diêm Xuyên Bách khẽ ngừng lại trong tíc tắc nhưng không dễ gì phát hiện, sau đó khóe môi anh cong lên, giọng điệu vẫn hờ hững không hề né tránh, "Cậu hiểu sao thì là vậy đó."

"Thế anh biết tôi hiểu theo kiểu nào không?"

"Ồ, vậy cậu nói tôi nghe thử cậu hiểu thế nào đi."

Kỳ Hòa hơi hơi híp mắt lại.

Muốn chơi mập mờ hả? Ở cái khoản 'lãng' này thì cậu chưa từng thua ai đâu à nha... Cậu dừng lại hai giây, một tay tì lên bàn, khẽ nghiêng người tới, áp sát sườn mặt Diêm Xuyên Bách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!